Thì ra người tập kích nàng đêm đó là hắn.
"Là ngươi đả thương Tử Ngôn?" Mộ Dung Vũ siết chặt nắm đấm. "Tại sao ngươi lại làm vậy?"
"Vì để nàng cùng tiểu thư tách ra, cũng vì không cho các ngươi gặp mặt. Hơn mười năm trước trang chủ từng tới Giang Nam, bởi vì bất ngờ lâm bệnh nặng mới dừng chân lại một thời gian, trùng hợp gặp gỡ một nữ nhân tên là Mạc Nhược Ly. Nàng đối với trang chủ vừa gặp đã thương, liền ở lại bên cạnh hắn tận tình chăm sóc. Trang chủ cho rằng nàng là tâm địa thiện lương, vô cùng cảm kích, lâu dần, cũng nảy sinh tình cảm. Sau khi hết bệnh vẫn ở lại Giang Nam thêm mấy ngày, nhưng sau đó vì bận chuyện của sơn trang không thể không về. Trước khi đi, hắn đồng ý sẽ trở về tìm Mạc Nhược Ly, cho nàng một danh phận. Mạc Nhược Ly tin lời trang chủ. Nhưng lần đó trang chủ một đi liền không trở lại nữa, Mạc Nhược Ly mới từ Giang Nam một đường tìm đến Vịnh Châu. Nghe được tin trang chủ thành thân với phu nhân thì bi phẫn không thôi. Nàng tìm trang chủ đòi nói chuyện cho rõ ràng, trang chủ lại nói trong lòng đã sớm có người thương, còn nói mình chưa từng gặp nàng. Hai người phát sinh tranh chấp, Mạc Nhược Ly hận trang chủ phụ lòng, thề sẽ khiến hắn trả giá đại giới."
Tả Chấn Thiên cảm thấy không tin nổi. "Hắn chưa bao giờ nói cho ta biết chuyện tình ở Giang Nam. Khi ấy Mộ Dung Đường đã sớm có Uyển Như ở bên, sao có thể đồng ý cùng Mạc Nhược Ly? Hắn tuyệt đối không phải người như thế, sao có khả năng đâu?"
"Sau khi trang chủ trở về từ Giang Nam thì xảy ra chuyện, rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ. Đây là ta nghe được từ Mạc Nhược Ly kể, nhiều năm trước nàng đến Ngự Kiếm sơn trang tìm trang chủ ta cũng biết. Lúc đó còn thầm nghĩ rằng nàng bịa chuyện. Giờ nghĩ lại, đại khái là trang chủ đã quên mất chuyện của nàng, mới có thể nói như vậy. Mà Mạc Nhược Ly cũng bởi vậy mà nhận định là trang chủ bội bạc."
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Tử Ngôn với Tuyết Nhi?"
"Tả trang chủ còn nhớ một đêm kia, khi phu nhân sinh tiểu thư không? Phu nhân mệt mỏi đầy người là mồ hôi, còn chưa kịp xem con của mình một cái liếc mắt, bà đỡ đã bế tiểu thư phá cửa chạy mất, ta cùng trang chủ đuổi theo, cuối cùng ở nửa đường thì cản được nàng. Trang chủ lo lắng vạn phần vì muốn đoạt lại nữ nhi mà đâm người nọ bị thương một con mắt." Đinh Văn liếc nhìn Mạc Tử Ngôn một cái. "Nữ nhân này, chính là Mạc Nhược Ly, cũng là người nuôi ngươi lớn khôn."
"Chuyện này ta thì nhớ rõ, nhưng cuối cùng Tuyết Nhi không phải đã bình an trở lại sao?" Tả Chấn Thiên càng nhíu chặt mày. "Ngươi là nói......."
"Đúng, đứa bé đã bị đánh tráo. Từ lúc phu nhân còn chưa tới ngày sinh Mạc Nhược Ly đã chuẩn bị tốt, lấy một đứa bé trộm ở đâu đó tráo với Mộ Dung Tuyết thật. Đứa trẻ mà ta cùng trang chủ mang về không phải là con của phu nhân, mà là đứa bị Mạc Nhược Ly tráo đổi, kế thừa tất cả thù hận của nàng. Đến khi nuôi đứa bé ấy lên tám, nàng đã phó thác nó cho Y Quỷ Giản Khuynh Mặc, còn mình thì lấy thân phận một người chết âm thầm quan sát tất cả. Lại qua bảy năm sau, hài tử này trưởng thành đến Vịnh Châu, lấy thân phận Lạc Hành Vân vào Ngự Kiếm sơn trang, lừa gạt tín nhiệm của trang chủ. Trùng hợp lúc này sơn trang lại gặp tai họa bất ngờ. Lạc Hành Vân cứu phu nhân cùng tiểu thư ra, sau đó lợi dụng việc này uy hiếp trang chủ, muốn hắn chặt bỏ một bàn tay của mình. Tử Ngôn cô nương, ta nói đúng không?"
Tả Chấn Thiên nhìn Đinh Văn, lại nhìn Mạc Tử Ngôn. Hắn không thể tưởng tượng nổi cô nương nhìn như nhu nhược này chính là cái người Mộ Dung Tuyết muốn gả cho, cũng vô pháp tưởng tượng nàng cư nhiên muốn một bàn tay của Mộ Dung Đường!
Bàn tay Mạc Tử Ngôn sớm bị móng tay đâm vào chảy máu đau đến mất tri giác, thân mình run lên. Nàng không tin, nàng không tin người mà mình vẫn hận kia là phụ thân của nàng!
Đinh Văn lộ ra thần sắc khổ sở, hắn hít một hơi thật sâu, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Ngươi thương tổn trang chủ, ta hẳn là nên hận ngươi. Nhưng mà ngươi lại là thân sinh cốt nhục của trang chủ và phu nhân, ta không thể nào dùng tâm tình bình thường mà đối đãi với ngươi như không có chuyện gì được. Chắc ngươi không biết, ngày ấy Mạc Nhược Ly bắt phu nhân đến phế tích, nói cho chúng ta biết tất cả chân tướng, muốn đánh trang chủ, muốn hắn nản lòng thoái chí, muốn hắn hối hận quyết định của lúc trước. Phu nhân vì không muốn nàng nói cho ngươi sự thực tàn khốc này mà quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin. Mạc Nhược Ly hận nàng nhất, liền nhân cơ hội muốn nàng uống thuốc độc ngay trước mặt trang chủ. Phu nhân vì bảo hộ ngươi, đã nghe theo Mạc Nhược Ly uống cạn chén thuốc độc. Trước khi nàng chết đã phó thác ta, phải bảo hộ các ngươi thật tốt, để cho chuyện này trở thành bí mật mãi mãi, vĩnh viễn cũng không cho các ngươi biết, cứ như vậy sống sót là tốt rồi."
"Nếu không phải bởi vì chúng ta muốn thành thân, ngươi tính vĩnh viễn sẽ không hiện ra, có phải hay không?"
Thứ gì đó ấm áp tiến vào miệng, nếm thử vị cũng thật là chua xót, Mạc Tử Ngôn mới biết được đó là nước mắt của mình. Đinh Văn cũng không biết, sau đó Triệu Uyển Như đã dựa vào chính ý niệm của mình mà sống được vài ngày, chỉ vì muốn nhìn mình một cái mà thôi! Thì ra Mạc Nhược Ly không nói thân sinh phụ mẫu của nàng là ai, là vì đã làm ước định với Triệu Uyển Như. Vị mẫu thân mà cho đến lúc chết vẫn không thể nhìn nhận được, chính là dùng phương thức như vậy bảo hộ chu toàn cho mình.
Nàng rõ ràng đã thương tổn bọn họ, nàng ấy lại vì mình mà đi cầu xin cừu nhân hận nàng ấy nhất!
Nếu không phải có hôn sự của nàng với Mộ Dung Vũ, nàng vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng!
Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Triệu Uyển Như lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cũng đã hiểu, lúc đó Triệu Uyển Như không tiếng động rơi lệ là đang nghĩ cái gì. Nàng là đang muốn nói nói, 'Ta mong, nghe con gọi ta một tiếng nương......'
"Đúng, để ta lấy thân phận người chết đi giữ bí mật. Nếu các ngươi bình an vô sự, vì sao ta phải nói ra?" Đinh Văn lau mắt. "Ta nghĩ rằng bí mật sẽ mãi được chôn sâu, nhưng mà, tiểu thư lại yêu ngươi. Giày và khăn tay mà ngươi thấy ở sơn cốc, đều là ta để lại. Ta đã mang tiểu thư đi, chính là muốn ngươi cho rằng nàng đã chết, từ nay về sau các ngươi không còn liên quan. Vốn tưởng rằng chỉ cần ta cố ý an bài, việc này là có thể giữ được đến khi ta chết. Nhưng thật không ngờ tiểu thư không có đi Liễu Xanh sơn trang, mà lại gia nhập Quỷ Quái Môn. Ta cũng không nghĩ rằng, ngay cả thiếu trang chủ cũng sinh tình với ngươi. Mà những chuyện này, có lẽ thật sự đều là thiên ý."
Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc. Hôn sự đang yên lành phút chốc biến thành vô nghĩa. Tả Chấn Thiên không thể chấp nhận nổi những chuyện mình đã nghe, hắn lắc đầu không ngừng.
"Không có khả năng, đây không phải là sự thực, tại sao có thể như vậy......."
Mộ Dung Vũ cũng bị chuyện này làm cho chấn động.
Mạc Tử Ngôn thế nhưng là thân sinh muội muội của mình, hắn lại còn yêu muội muội của mình!
Đau đớn khổ sở đồng thời kéo đến, hắn lại bắt đầu thấy may mắn, may mà Mộ Dung Tuyết chưa có tới. Người ấy dù sao cũng cùng lớn lên với hắn, cho dù là không cùng huyết thống, nhưng nàng vẫn là muội muội mà hắn thương nhất. Nhưng ý nghĩ này vừa mới chợt lóe, Mộ Dung Vũ liền nhìn thấy, phía bên ngoài đám hộ vệ và gia nhân đang vây quanh, dưới gốc đại thụ đằng xa xa kia, thân ảnh quen thuộc, nàng đã đến lúc nào?!
"Muội muội......."
Nghe thấy Mộ Dung Vũ hô lên, Mạc Tử Ngôn chợt ngẩng đầu, ngay lúc thấy Mộ Dung Tuyết đứng dưới tàng cây sớm rơi lệ đầy mặt thì tâm bỗng nhói đau. Cừu hận kéo dài suốt mười mấy năm trời, rốt cuộc phải như thế nào mới xong?
Tả Chấn Thiên phát hiện hai người dị thường, tầm mắt lướt qua, lúc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cũng chấn động.
"Tuyết Nhi, ngươi đến đây khi nào?"
"Tiểu thư!"
"Nếu, ngươi nói nàng là Mộ Dung Tuyết thật." Mộ Dung Tuyết gắt gao bấu y phục của mình, từ dưới tàng cây đi ra. "Vậy còn ta, ta là ai?"
Cho tới bây giờ, nàng đều không thể tiêu hóa hết những chuyện mà chính tai nghe được. Cha nương mà nàng gọi hơn mười năm lại là cha nương của người khác. Nàng là đứa trẻ bị người ta trộm tới, Mộ Dung Đường không phải phụ thân của mình, Triệu Uyển Như cũng không phải mẫu thân của mình, nữ nhi của họ, là Mạc Tử Ngôn......
Nàng nắm tay áo Đinh Văn: "Đinh thúc thúc, ngươi nói cho ta biết, ta là ai, rốt cuộc ta là ai? Nàng là Mộ Dung Tuyết, ta đây là ai? Rốt cuộc ta gọi là gì?"
"Tiểu