Lúc Tả Chấn Thiên cùng đoàn người Liễu Xanh sơn trang lên đỉnh Vân Thương, đã có rất nhiều môn phái tề tựu trên đây.
"Tả trang chủ, đã lâu không gặp."
Người tới là trang chủ Ngân Nguyệt sơn trang Lê Thuần cùng bảo chủ Cưu Gia Bảo Lâm Hoán, Tả Chấn Thiên ôm quyền đáp lễ, ha ha cười.
"Hai vị huynh đệ, đã lâu không thấy. Thế nào, lần này tranh vị minh chủ, chọn được người thích hợp chưa?"
"Tất nhiên vẫn phải làm chuẩn bị trước, mang theo đồ đệ đến lấy thêm kiến thức, luận bàn võ nghệ thôi. Về phần ngôi vị minh chủ kia, ai có thể ngồi lên, phải xem bản sự của người đó, không thể ép buộc, không thể ép buộc!"
Lâm Hoán nhìn thấy Mộ Dung Vũ bên cạnh Tả Chấn Thiên, bắt đầu đánh giá.
"Chấn Thiên, hậu sinh này là......"
"À, vị này, chính là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Mộ Dung Vũ."
"Thì ra ngươi chính là nhi tử của Mộ Dung huynh, trách không được nhìn thật quen mắt!" Lâm Hoán cảm khái vỗ vỗ vai hắn. "Hài tử, ngươi chịu ủy khuất rồi, chuyện phát sinh ở Mộ Dung gia, chúng ta đều rõ ràng. Giờ Đường môn cũng bị diệt, nói vậy trong võ lâm hiện nay tất có tiểu nhân quấy phá! Ngươi yên tâm, chỉ cần mấy thúc bá chúng ta còn, sẽ không để ngươi bị người khi dễ!"
"Đa tạ các vị thúc thúc quan tâm." Mộ Dung Vũ cung kính hành lễ. "Cho dù cha mất, ta cũng sẽ kế thừa tâm nguyện của ông ấy, bảo vệ Mộ Dung gia."
"Không sai." Lê Thuần nói tiếp. "Mặc kệ bọn chúng có mục đích gì, chúng ta gặp phật sát phật, gặp thần sát thần, tuyệt không để bọn chúng phá hủy trật tự trong võ lâm! Đúng rồi, Chấn Thiên, mấy ngày trước ta nghe được tin, trong giang hồ hiện nay, quả thật có tay sai của triều đình, có lẽ sẽ thừa dịp đại hội võ lâm lần này đến gây chuyện. Ngươi nên cẩn thận chút, nhất định phải nhớ kỹ vết xe đổ."
"Yên tâm, ta sẽ cảnh giác, Ngự Kiếm sơn trang cùng Đường môn đã hủy, nay ngũ đại trang còn lại ba, muốn bắt được bọn tiểu nhân này, còn cần các môn phái hỗ trợ. Chỉ bằng lực của ba trang chúng ta thôi thì không đủ."
"Ta đã cùng minh chủ thương nghị việc này, hắn muốn chúng ta tạm thời không nên đả thảo kinh xà, thử xem biến hóa. Võ lâm đại hội lần này, không chỉ muốn tuyển ra tân nhậm minh chủ phù chính võ lâm, mà còn muốn kẻ đứng phía sau lộ nguyên hình."
"Cho dù là bọn họ đã bị triều đình mua chuộc, cũng sẽ không tự mình khai ra chứ?" Lê Thuần ngưng mi. "Chúng ta làm sao biết đâu là địch đâu là bạn?"
"Việc này ta đã phái người đi thăm dò. Lần trước phát hiện thủ hạ trước kia ở Ngự Kiếm sơn trang là Lâm Vệ trong phủ Vương gia, ta liền sinh nghi, đã phái người đến phụ cận phủ Vương gia theo dõi. Trong đó người đến phủ Vương gia thường xuyên nhất đó là tri huyện Liễu Thuần kia. Thì ra Công Tôn Sở chỉ dùng huyện nha để che dấu tai mắt người khác. Sau đó người trong tiêu cục có báo lại, bọn họ từng thấy Thanh Vân Phái, Phù Sinh Môn, Xuyên Đẳng môn phái người tới nơi đó. Xem ra trong chốn võ lâm này, không ít kẻ bị triều đình mua chuộc."
"Vậy có Quỷ Quái Môn không?"
"Quỷ Quái Môn?" Tả Chấn Thiên sửng sốt, lập tức lắc đầu. "Vẫn chưa nhìn thấy. Lúc Tuyết Nhi đi đã từng nói, muốn ta chú ý người của Quỷ Quái Môn, nói là Quỷ Quái Môn đã thành chó săn cho triều đình. Nhưng ta chưa từng thấy Quỷ Quái Môn cùng Vương gia phủ có qua lại gì."
"Nhưng thật ra ta cảm thấy rất khả nghi." Lê Thuần thả nhẹ giọng nói. "Mới trước đây, Quỷ Quái Môn xảy ra biến cố, đệ tử của tiền nhiệm chưởng môn Khâu Sơ Hiền bị hoài nghi có dính líu tới án diệt môn Ngự Kiếm sơn trang, còn phát hiện Tễ Tuyết Kiếm trong phòng hắn, sau đó bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử trong nhà lao. Quỷ Quái Môn Lữ Cẩm Hoài biến thành hung thủ giết người, Quỷ Quái Môn hạ lệnh truy sát, người nọ đã chết chưa, chúng ta cũng không thể biết rõ. Có điều, từ đầu tới cuối đều là náo loạn trong Quỷ Quái Môn tự gây ra, nội môn còn bỗng thiếu rất nhiều người, ngay cả Tiếu Lăng Nhi thường ở cạnh Sở môn chủ cũng không thấy đâu. Quỷ Quái Môn đưa ra lời giải thích là cùng bị Lữ Cẩm Hoài làm hại. Ngươi ngẫm lại xem, tính ra võ công của Tiếu Lăng Nhi không thể ở dưới Lữ Cẩm Hoài, sao có thể bị giết? Lúc ấy Sở Nguyệt Đồng cũng có mặt ở đó, sao không ra tay ngăn cản?"
"Tiếu Lăng Nhi cũng không thấy, ngươi làm sao mà biết được?"
Lê Thuần nhún nhún vai: "Ta đã đánh một trận với bên Quỷ Quái Môn. Hừm, bọn họ ở bên kia."
"Sư phụ, môn phái đến hôm nay thật đúng là không ít. Nơi này nhiều võ lâm cao thủ như vậy, vạn nhất chúng ta bị ai đó phát hiện thì làm sao mà chạy thoát được?"
Lữ Cẩm Hoài nghe xong lời này thì nổi giận, một cái tát đánh tới trên đầu Thanh Bình.
"Cái miệng quạ đen của ngươi ngậm lại bớt cho ta!"
"Ta, ta chỉ là ra giả thiết......" Thanh Bình xoa cái ót bĩu môi. "Cũng không biết Tiểu Mộc các nàng khi nào thì trở về......"
"U, ta không có nghe sai chứ?" Lữ Cẩm Hoài tà tà mắt liếc qua. "Nhiều ngày nay người cứ nhắc Tiểu Mộc Tiểu Mộc, có phải đã thích nàng hay không?"
"Ta, ta......" Thanh Bình mặt trướng đỏ bừng. "Ta chỉ là, cảm thấy, cảm thấy nàng rất tốt......"
"Nàng đối với ngươi có cảm giác sao?"
Thanh Bình xấu hổ gãi gãi mặt. "...... Ta cũng không biết......."
"Được được, ta biết." Lữ Cẩm Hoài vỗ vỗ vai hắn, nhìn Tiếu Lăng Nhi đứng cách đó không xa, thở dài một hơi. "Ai, hai thầy trò chúng ta a, đều dâng đến trên tay hai thầy trò các nàng. Ngươi sao mà không tiền đồ như vậy, thích đồ đệ của Tiếu Lăng Nhi, còn chọn cái người cứng đầu cứng cổ như vậy. Sau này răng có đau cũng đừng bảo ta an ủi ngươi."
"Vậy người không thích sư thúc sao?" Thanh Bình nhỏ giọng nói thầm. "Sư phụ, các ngươi không phải có chuyện gì gạt chúng ta chứ? Vì sao Tiểu Mộc muốn đi tìm mẫu thân của nàng ngươi lại không cho ta đi theo? Tiểu Mộc rốt cuộc là loại ai, sao nàng lại quen thuộc với người của Liễu Xanh sơn như vậy?"
"Không nên có nhiều cái vì sao như vậy?" Lữ Cẩm Hoài liếc trắng mắt. "Đầu óc của ngươi đó, biết nhiều quá cũng chỉ rước thêm chuyện xấu, về sau có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi!"
"Nhưng mà......"
"Ngươi mà nhưng nhị gì nữa, sau này ta sẽ không nói gì cho ngươi hết."
"Dạ dạ dạ, ta đây không hỏi. Trên đỉnh núi này, thật đúng là lạnh." Thanh Bình tâm không cam lòng không nguyện mà ngậm miệng, xoa xoa tay nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì cả kinh, bắt lấy tay áo của Lữ Cẩm Hoài.
"Sư phụ, là, là môn chủ!"
Lữ Cẩm Hoài ý bảo hắn chớ có lên tiếng: "Đừng lộ ra, nàng không nhận ra, chúng ta đến bên kia đi."
Tiếu Lăng Nhi đứng tại chỗ nhìn người đạm mạc đứng dưới tàng cây kia, mỗi một chỗ trong lòng đều ẩn ẩn đau.
Từ sau đêm đó, các nàng chưa từng gặp lại. Sở Nguyệt Đồng hơi gầy đi, nhưng mặt mày vẫn mang theo khí thế không giận mà uy, quả nhiên nàng sẽ tới. Lần này, là vì ngôi vị minh chủ sao?
Tựa hồ là nhận thấy có người đang âm thầm quan sát mình, Sở Nguyệt Đồng xoay mặt nhìn lướt qua hướng của Tiếu Lăng Nhi. Bên trong đám đông, có gương mặt quen thuộc, cũng có cái xa lạ, loại cảm giác khác thường vừa mới thoáng qua đã biến mất.
Nàng thấy lạ mà lắc đầu, là do mình quá mức mẫn cảm đi.
Đã đến đầu đông, thời tiết dần dần chuyển lạnh, tiếp qua mấy ngày nữa, trận tuyết đầu tiên sẽ đến. Nhiệt độ trên đỉnh núi so với dưới chân núi thấp hơn rất nhiều, gió lạnh thổi qua, xuyên thấu y phục mang đến từng trận rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lá cây không ngừng bay xuống, lại nhớ tới cảnh trong mộng mờ ảo.
Không biết, người kia hiện tại ở nơi nào, Lữ Cẩm Hoài có chăm sóc tốt cho nàng không?
"Môn chủ." Ngô Lượng tiến lên phía trước, cung kính hành lễ. "Môn chủ, minh chủ đã đến."
Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu. "Chúng ta cũng đi qua đó thôi."
Minh chủ Lưu Khoát An một đầu tóc bạc xuất hiện trên đài cao, tuy rằng tóc râu đã bạc trắng, nhưng nhất cử nhất động vẫn mang khí thế vốn có của võ lâm chí tôn, uy vũ cùng ngạo thị quần hùng. Hai mắt hắn đảo qua mọi người bên dưới, tiếng nói hùng hậu cao vút.
"Các vị anh hùng hảo hán, chắc hẳn các vị cũng biết những chuyện xảy ra trong giang hồ gần đây. Ngự Kiếm sơn trang cùng Đường môn bị diệt, còn có mấy môn phái cũng chịu tai ương ngập đầu, lại tra không ra rốt cuộc là người phương nào gây nên.