Mộ Dung Tuyết đang ngủ thì cảm giác được có gì đó mềm mềm ươn ướt chui vào miệng, nhẹ nhàng quét khắp hàm răng, trên người cũng có thứ đang di dộng, ôn nhuyễn áp lên ngực, lại từ ngực chuyển đến bụng, lướt tới đùi.
Nàng bị động tác vuốt ve không an phận ấy chọc đến cả người khô nóng. Nhưng mí mắt nặng trịch không mở ra được, mông mông lung lung nghĩ mình còn nằm mộng.
'Hì hì~'
Bên tai có tiếng cười khẽ, còn có dòng nhiệt khí tập kích bên má, Mộ Dung Tuyết nhiều lần cố gắng mới thoát khỏi giấc ngủ sâu, mở đôi mắt nhập nhèm từ từ nhìn rõ sự việc trước mắt.
"Dậy rồi à?" Tên đầu sỏ kia buông tha cho đôi môi của nàng, cười khanh khách hỏi.
"Ừm..." Mộ Dung Tuyết mơ hồ đáp một câu, sau lưng có chút ẩm ướt, dính dính dán lên người. Khi nào thì mình ra nhiều mồ hôi như vậy? Nàng xoa xoa mắt muốn nói tiếng chào buổi sáng với Mạc Tử Ngôn thì bỗng nhiên cảm giác giữa hai chân có cái gì dính dính, mặt nhất thời đỏ ửng.
"Mạc Tử Ngôn, ngươi —-"
Không đợi nàng nói xong, Mạc Tử Ngôn đã nhanh chóng làm ra hành động, xoay người kẹp nàng dưới thân. Bàn tay đang quấy phá chuyển sang đè chặt chặn lại tất cả phản kháng của Mộ Dung Tuyết.
"Mạc Tử Ngôn! Ngươi, ngươi, ngươi sao mà vô lại đến thế hả......." Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, tay chân như nhũn ra, giọng càng ngày càng nhỏ. "Ngươi quá đáng."
"Ngươi ngủ trầm như vậy, kêu kiểu nào cũng không dậy, phải gãi gãi giúp ngươi tỉnh chứ sao." Mạc Tử Ngôn cười ha ha, đầy phấn khích quan sát phản ứng của Mộ Dung Tuyết. Vẻ thẹn thùng của người này thật sự là làm cho người ta thích không thôi.
Gãi ngứa mà lại gãi chỗ đó sao? Rõ ràng chính là già mồm át lẽ phải. Mộ Dung Tuyết túm áo nàng, căm giận nói một câu: "Sắc quỷ!"
"Như thế nào, ngươi không thích ta như vậy?" Mạc Tử Ngôn nhướn mày. "Ta đây đi ra ngoài."
Ngoài miệng nói muốn đứng lên, thân mình lại đè trên người Mộ Dung Tuyết không hề có ý muốn di chuyển, còn cố ý vô tình cọ cọ mang đến cảm giác kỳ quặc làm mặt Mộ Dung Tuyết càng đỏ hơn.
"Mạc Tử Ngôn, ngươi cố ý!"
"Tiểu Tuyết, ngươi càng ngày càng thông minh." Mạc Tử Ngôn tỏ vẻ kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp theo cánh tay dài kéo chăn qua đỉnh đầu trùm kín lên thân hai người.
Ánh nắng ấm áp chiếu quá khung cửa sổ, sưởi ấm cho cả căn phòng. Chăn trên giường phồng lên như cái bao lớn, 'sột sột soạt soạt' không ngừng phát ra tiếng thở dốc dồn dập cùng với tiếng rên khẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Qua một hồi lâu, người trong chăn mới chịu ló đầu ra. Mạc Tử Ngôn bình thản ung dung, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, Mộ Dung Tuyết thì quần áo hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, trông có chút chật vật.
"Tiểu Tuyết, ta càng ngày càng thích ngươi làm sao bây giờ?" Mạc Tử Ngôn vươn tay sửa sang lại quần áo bị mình xả loạn của nàng. Càng ngày càng thích nàng, luôn nhịn không được mà động tay động chân, nhìn nàng vừa tức lại bất đắc dĩ thì trong lòng ngọt ngào mà nhịn không được phải phát ra ngoài.
"Tử Ngôn, ngươi càng ngày càng sắc thì làm sao bây giờ?" Mộ Dung Tuyết cắn môi dưới. Không cam lòng bị khi dễ, nàng chọt chọt ngực của Mạc Tử Ngôn, nghiêm mặt nói: "Nơi này biến thành xấu."
"Xấu thì cứ để cho nó xấu đi." Mạc Tử Ngôn cầm tay nàng. "Có thể cùng một chỗ với ngươi, cứ để ta tiếp tục xấu luôn đi."
Lời này làm cho Mộ Dung Tuyết hết sức ấm lòng, nàng nhích lại gần trong lòng Mạc Tử Ngôn, áp trán lên xương quai xanh của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta cũng hy vọng sau này đều có thể như vậy."
Mạc Tử Ngôn ôn nhu hôn hôn khóe mắt nàng, ôm cổ nàng ngồi dậy.
"Đứng lên đi, chúng ta đi qua thăm nương của ngươi."
"Ừm."
Đẩy cửa gỗ ra, người đang ngồi bên cửa sổ nghe thấy tiếng động thì xoay lại, lộ ra nụ cười, trong tay ôm cái hộp kia vuốt ve.
"Nương, tối hôm qua ngủ ngon không ạ?" Mộ Dung Tuyết tiến lên cầm tay nàng. "Đã đói bụng chưa nương?"
Cố Thu Nguyệt gật gật đầu: "Đói."
"Con đưa nương đi ăn chút gì được không, đi thêm một ngày hôm nay nữa, đến chạng vạng là chúng ta có thể tới Liễu Xanh sơn trang rồi. Nơi đó có đầu bếp tay nghề tốt lắm, đến lúc đó nương muốn ăn cái gì cũng được."
"Ăn, ngon." Cố Thu Nguyệt cười hì hì nhìn Mộ Dung Tuyết, nghiêng đầu nói: "Con là Tuyết Nhi, nàng là Tử Ngôn."
Mộ Dung Tuyết rất kích động: "Nương, nương nhớ rõ tên bọn con rồi sao?"
"Xem ra không phải bà không biết gì hết." Mạc Tử Ngôn cũng vui mừng, thử thăm dò hỏi: "Người có biết trước kia mình ở đâu không?"
"Ở nhà gỗ, trong nhà gỗ." Cố Thu Nguyệt cười đến khóe mắt cong cong. "Các ngươi đều là con của ta."
"Thế, người có biết trượng phu của mình là ai chăng? Chính là phụ thân của con người, hắn là ai người còn nhớ rõ không?"
Cố Thu Nguyệt ngẩn người, gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Mạc Tử Ngôn không rõ nàng muốn nói cái gì, lại hỏi một lần: "Cha của Tuyết Nhi là ai?"
Vốn chờ mong có thể nghe ra manh mối gì, lại không ngờ Cố Thu Nguyệt bỗng bật khóc. Bà ôm hộp gỗ từng bước lui về phía sau, nức nở nói: "Không biết, không biết, con không còn, phụ thân gì cũng không có, cái gì cũng không có... Đừng hỏi ta, không nên hỏi ta........"
Mạc Tử Ngôn vội vàng khuyên giải an ủi: "Dạ dạ dạ, con không hỏi, con không hỏi, người đừng sợ hãi!"
"Nương! Con ở trong này, Tuyết Nhi đang ở đây rồi." Mộ Dung Tuyết ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Đừng sợ, đừng sợ, chúng con sẽ ở cùng với nương."
Cảm xúc của Cố Thu Nguyệt bình ổn một ít. Bà nâng tay áo lau nước mắt trên mặt, đáng thương hề hề nhìn Mộ Dung Tuyết, giống như đứa trẻ bị ủy khuất.
Mộ Dung Tuyết nhìn mà lòng chua xót, cầm tay bà. "Nương, con đưa nương ra ngoài ăn điểm tâm."
Hai người mang theo Cố Thu Nguyệt ra ngoài, dọc theo đường đi Cố Thu Nguyệt đều khẩn trương cầm tay Mộ Dung Tuyết, rõ ràng là rất ỷ lại vào nàng.
Tâm tình Mạc Tử Ngôn nặng nề. Nếu không phải do Mạc Nhược Ly, bà ấy làm sao lại biến thành như thế. Cái người dưỡng dục mình tám năm kia, tâm địa sao lại độc ác đến thế, vì chuyện riêng của bản thân mà đi tổn thương người khác?
Xe ngựa tiếp tục lên đường. Cố Thu Nguyệt cầm bánh bao Mộ Dung Tuyết đưa ăn ngon lành, còn muốn đút Mộ Dung Tuyết với Mạc Tử Ngôn. Cuối cùng trên miệng ba người đều dính bánh, sau đó vỗ tay ha ha cười không ngừng.
Người kia an uống no đủ xong lại làm ầm ĩ một hồi mới yên tĩnh được, dựa vào gối mềm mà ngủ. Mộ Dung Tuyết lấy khăn tay cẩn thận lau vết dầu mỡ trên mặt bà, thở dài một hơi.
"Tử Ngôn, ngươi nói xem, nương sẽ tỉnh táo lại chứ?"
"Sẽ, lúc bà nhìn thấy ngươi luôn rất vui vẻ. Từ từ chỉ bảo, nhất định sẽ khỏe lại." Mạc Tử Ngôn vuốt phẳng góc áo bị đè nhăn của Cố Thu Nguyệt. "Ngươi có từng hình dung thử, phụ thân thân sinh của ngươi sẽ là người như thế nào chưa?"
Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Ta nghĩ không được. Có thể bỏ mặc nương ở bên ngoài nhiều năm như vậy chẳng thèm quan tâm, sẽ là một trượng phu có trách nhiệm sao?"
"Có lẽ là hắn có khổ tâm."
"Khổ tâm, là cái loại khổ tâm gì mà có thể khiến hắn bỏ mặc thê tử đang mang thai, để nàng phải rời quê hương trốn theo dân chạy nạn chứ? Cho dù là có khổ tâm, sau thiên tai cũng phải tìm đến chứ, nhưng là hắn chưa từng xuất hiện. Nếu hắn có ở bên cạnh nương, có lẽ ta, sẽ không bị Mạc Nhược Ly mang đi, thay đổi thân phận với ngươi. Nương cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy......."
"Tiểu Tuyết......." Mâu quang Mạc Tử Ngôn trở nên ảm đạm, kéo nàng qua ôm vào lòng. "Ta......"
Môi bị ngón tay chặn lại. Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Không cần nói xin lỗi với ta nữa, chuyện quá khứ này, cứ để cho nó qua đi được không? Ta không muốn nhớ lại."
"Được, ta không nói." Mạc Tử Ngôn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Mộ Dung Tuyết yên tâm giao toàn bộ thân mình cho nàng, mơ mơ màng màng cũng ngủ mất.
Mặt trời dần dần khuất sau núi, xe ngựa như vấp phải cái gì bỗng nhiên lắc mạnh rồi dừng lại, làm Mộ Dung Tuyết bừng tỉnh. Nàng từ trên đùi Mạc Tử Ngôn ngồi dậy.
"Làm sao vậy?"
Xa phu ở bên ngoài đề cao giọng trả lời: "Hai vị cô nương, đến Liễu Xanh sơn trang rồi."
"Đã đến rồi?" Mộ Dung Tuyết phấn chấn tinh thần, cúi người đánh thức Cố Thu Nguyệt, cùng Mạc Tử Ngôn đỡ bà xuống xe