Mạc Tử Ngôn ngồi trong lương đình, dựa vào cột đá màu son khắc hoa ngẩn người. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cột đá đã nhiễm hàn khí của sương mai từ lâu, nàng lại giống như không hề thấy lạnh, hai mắt đăm đăm nhìn bầu trời.
Mộ Dung Tuyết đi qua khúc ngoặc thì thấy cảnh này, bước chân nhanh hơn đi tới đỡ nàng dậy. "Tử Ngôn, ngươi ngồi như vậy sẽ cảm lạnh."
Nửa người dựa vào cột đá của nàng gần như tê cóng. Cái lạnh truyền từ lòng bàn tay vào tận trong lòng. Mộ Dung Tuyết một tay nắm tay nàng, tay kia xoa bóp trên cánh tay của nàng, muốn mau chóng làm cho thân thể nàng ấm lại. Mạc Tử Ngôn hôm nay im lặng đến khác thường, cứ như vậy mà rúc vào lòng nàng nhắm mắt lại hưởng thụ quan tâm cùng trân trọng của nàng.
"Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy, suy nghĩ chuyện gì?" Hồi lâu Mộ Dung Tuyết không nghe thấy nàng nói câu gì, không khỏi lo lắng, giơ tay sờ thử trán nàng. "Có phải bị làm sao không thoải mái không?"
"Không có, chỉ hơi mệt thôi." Mạc Tử Ngôn lấy tay của nàng xuống vắt lên vai mình, giang hai tay ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Tuyết, vùi mặt vào cái bụng ấm áp của nàng, ý muốn nàng cũng ôm mình. "Không dễ gì được ngươi săn sóc như vậy, ta phải cẩn thận hưởng thụ."
"Cái gì chứ, chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi không tốt?" Mộ Dung Tuyết bất mãn kháng nghị, cũng bởi vì những lời này của nàng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Nãy giờ ngươi không nói gì, khác thường như vậy, ta còn tưởng ngươi bị bệnh đó."
Thật ra là lo lắng nàng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà khó chịu. Cái chuyện tưởng chừng như khó gặp không biết thế nào lại rơi xuống người các nàng, đổi thành người khác ai chắc cũng chịu không nổi. Nàng nên may mắn, ít nhất, trong hơn mười năm ở đây nàng đã được Triệu Uyển Như cùng Lâm Vu Phong yêu thương chiều chuộng. Mà Mạc Tử Ngôn, thuở ấu thơ của nàng ngoài trừ khổ sở chính là thù hận.
"Khác thường? Ta phải thế nào mới là bình thường?" Đầu Mạc Tử Ngôn dán lên bụng của nàng cọ tới cọ lui, tay dùng sức một chút kéo nàng vào lòng, cười xấu xa nói: "Tiểu Tuyết muốn ta hôn ngươi nên mới lấy cớ phải không?"
Mộ Dung Tuyết dở khóc dở cười, đây là thế nào cùng thế nào hử? Nhưng mặc kệ Mạc Tử Ngôn có phải vì vậy hay không, cứ ôm mặt của nàng rồi hôn thôi. Tìm được đôi môi lành lạnh kia, nhẹ nhàng ma sát, cẩn thận phủ lấp, sau đó đi tìm đầu lưỡi mềm mại đáng yêu của nàng.
"Tử Ngôn, đừng, ư ——" Mộ Dung Tuyết đẩy đẩy ra, đây là ở bên ngoài, sẽ bị người ta nhìn thấy.
Sao Mạc Tử Ngôn lại lớn mật đến thế? Nhưng sự phản kháng của nàng hiển nhiên không có tác dụng. Mạc Tử Ngôn ỷ mình mạnh, một bàn tay bắt được cổ tay nàng rồi kéo ra sau lưng, tay kia thì đỡ gáy của nàng hôn sâu hơn. Bốn cánh môi dán cùng một chỗ không có khoảng cách, tựa hồ không có gì có thể tách các nàng ra. Nụ hôn của Mạc Tử Ngôn dần dần trở nên nhiệt liệt lại dài lâu. Hô hấp giữa đôi bên cũng nặng nề hơn, nhưng vẫn dây dưa với đôi môi của Mộ Dung Tuyết không chịu buông ra.
'Xoảng'
Đồ sứ bị rơi bể phát ra tiếng vang mới kéo tỉnh hay người đang hôn nhau nồng nhiệt kia. Mộ Dung Tuyết ôm ngực đang khó chịu, nâng mắt lên, lại nhìn thấy u buồn trong mắt Mạc Tử Ngôn.
Tiểu nha hoàn làm rơi mâm trái cây, đỏ bừng mặt vội vàng nhặt mảnh vỡ xong rồi bỏ chạy mất. Mộ Dung Tuyết cũng không để ý tới nàng ta, người trước mặt đây mới khiến nàng chú ý.
"Tử Ngôn......."
"Ta luôn cảm giác mình đang nằm mơ. Là một giấc mơ rất dài, không có kết thúc, không có tạm dừng, mỗi ngày đều có chuyện tồi tệ nào đó phát sinh. Thậm chí ta hoài nghi chính mình có thực sự tồn tại hay không." Mạc Tử Ngôn vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi bị mình hôn hơi sưng lên. "Cái loại cảm giác mờ mịt hư vô này làm ta bất an, chỉ có nhìn thấy, chạm được ngươi, ta mới có thể xác định được mình là đang sống trong hiện thực. Xin lỗi nhé, ta nhịn không được."
Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Nếu là như vậy có thể để ngươi càng thêm an tâm, người làm gì với ta cũng được mà."
"Tiểu Tuyết, ngươi nói xem vì sao mà ta cũng được sinh ra chứ?" Mạc Tử Ngôn đặt cằm lên vai nàng, mắt cũng nhắm lại, tự giễu cười. "Không ai được vui vẻ cả, Mạc Nhược Ly là vậy, Mộ Dung Đường cũng vậy, còn có cha và nương ta nữa. Ta chỉ mang đến cho họ thống khổ cùng cừu hận."
"Không phải, không phải như thế. Ngươi đừng nói những lời hạ thấp mình như vậy nữa." Mộ Dung Tuyết che miệng của nàng lại. "Ai nói cha nương ngươi không vui? Ngươi không có gì sai!"
"Ta hận, thật sự hận. Nhưng ta lại không biết nên hận ai, hận Mạc Nhược Ly giết nương, cướp đi cha? Hay hận Mộ Dung Đường, người bị Công Tôn Sở giam cầm, để cha phải đi giả mạo hắn, bởi vậy mới gặp nương rồi sanh ra ta? Bọn họ cũng không cho ta một chút ấn tượng nào sâu sắc, nhưng lại là người thân nhất của ta. Tới lúc ta biết đến sự tồn tại của họ, đều là khi đã mất đi rồi." Giọng nói của Mạc Tử Ngôn tràn ngập mệt mỏi. "Tiếp theo còn có gì nữa đây? Còn có gì là thật, gì là giả nữa? Tiểu Tuyết, ta thực sợ có một ngày, ngươi cũng sẽ không thấy đâu nữa."
Mộ Dung Tuyết đau lòng ôm chặt nàng. "Ta nhớ rõ ngươi từng nói, nếu những khúc mắc này có thể làm chúng ta có liên quan tới nhau, ngươi nguyện ý thừa nhận dù có nhiều hơn nữa. Ta biết là ngươi mệt mỏi, mệt mỏi rồi, nhưng việc này là thật, chúng ta phải đối mặt. Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ ngươi lại. Dù sau này gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không thay đổi."
Nàng buông Mạc Tử Ngôn ra, sờ soạng trong tay áo một trận, sau đó lấy ra hai chiếc khăn tay gấp nếp chỉnh tề.
Mạc Tử Ngôn kinh ngạc vô cùng. "Đây không phải là khăn tay mà ngươi thêu sao? Ta cứ tưởng đã làm mất, thì ra là ở chỗ của ngươi."
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, có chút ngượng ngùng lật hai chiếc khăn ra.
"Lúc ngươi bị đưa vào Quỷ Quái Môn, sư phụ đã giao khăn tay này cho ta. Bởi vì khi đó còn đang oán ngươi, muốn nhất đao lưỡng đoạn(*) với ngươi, cho nên cũng không tính trả lại cho ngươi."
(*): chia tay hoàn toàn
Nàng lấy một cái nhét vào trong tay Mạc Tử Ngôn. "Bây giờ, ta trả nó lại cho ngươi, không được làm mất nữa, sau này dù đi đâu chúng ta cũng có thể tìm được đối phương." [bằng cách nào??~~]
Tâm Mạc Tử Ngôn nóng lên, trên mặt có ý cười, nàng gật gật đầu, tầm mắt rơi xuống chiếc khăn còn lại trong tay Mộ Dung Tuyết. Phát hiện chữ 'Vân' vốn phải nằm trên góc lại không thấy, thay vào đó lại là chữ "Ngôn" trong tên của mình.
"Tiểu Tuyết, ngươi........"
Mộ Dung Tuyết mím môi cười, trịnh trọng cầm hai tay của nàng. "Người ta muốn 'chấp tử thủ, dữ tử giai lão', là ngươi. Đừng sợ, sau này còn có ta và nương ở bên cạnh ngươi."
Mạc Tử Ngôn cũng lộ ra một nụ cười thấu hiểu, vẻ lo lắng của người trong lòng so với lời nói của nàng còn tốt hơn. "Ừm, được."
Mộ Dung Đường đứng ở bên kia, trông thấy hai người vô cùng thân thiết, phần kinh ngạc cùng hoảng hốt đã cân bằng nhau. Đã sớm nghe Đinh Văn nói qua khúc mắc giữa hai người các nàng, hắn không tin, đinh ninh rằng các nàng lựa chọn cùng một chỗ chỉ là vì nhất thời hồ đồ. Bấy giờ nhìn thấy, suy nghĩ đã có chút thay đổi. Trong nụ cười của các nàng chứa đầy vui sướng cùng thỏa mãn, ngay cả chính mình cũng có thể cảm nhận được.
"Cha." Mộ Dung Vũ bất an quan sát biểu tình trên mặt hắn. Vốn là muốn Mộ Dung Đường tới trò chuyện đàng hoàng cùng Tử Ngôn, lại không ngờ, bắt gặp nàng cùng Mộ Dung Tuyết hôn môi dưới lương đình, làm hắn sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh. Hai vị muội muội này, thật đúng là lớn mật. Cha có thể vì vậy mà càng bài xích Tử Ngôn không?
"Có người làm bạn, cũng là tốt." Mộ Dung Đường như là nói với hắn, cũng như đang tự nói với mình.
"Cha, con, con hiểu. Cha khổ sở trong lòng, con không biết nên nói như thế nào mới thích hợp. Có lẽ yêu cầu cha như vậy thực quá phận." Mộ Dung Vũ buồn bã nhìn hắn. "Nhưng mà, Tử Ngôn, dù sao cũng là muội muội của con. Nàng từng chịu rất nhiều khổ, cho dù cha không thể nhận nàng, cũng xin cha đừng... đừng bởi vì Lâm Vu Phong mà