"Không thấy? Sao lại không thấy?" Tả Chấn Thiên nghe xong tin mà Mộ Dung Vũ mang về thì kinh ngạc cực. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Vũ lo lắng nhìn thoáng qua Cố Thu Nguyệt đang co rúm ngồi trên ghế.
"Hình như là bị ai đó bắt đi, nương của Tuyết Nhi bị hoảng sợ, hỏi bà ấy cũng nói không rõ..."
"Võ công của Tử Ngôn không tệ, sao lại để người ta bắt đi?" Tả Chấn Thiên hơi trầm tư. "Chẳng lẽ là Công Tôn Sở làm?"
'Bộp'
Mộ Dung Đường vỗ bàn đứng lên, lực đạo mạnh đến nỗi cái bàn bị gãy nát. Trong mắt hắn chứa đầy lửa giận, chụp đại đao rồi đi ra ngoài, gân xanh hiện rõ trên bàn tay. Mộ Dung Vũ vội vàng ngăn hắn lại.
"Cha, cha muốn làm gì?"
"Ta đi tìm hai người các nàng về."
"Mộ Dung, đừng xúc động, người có phải nằm trên tay Công Tôn Sở hay không chúng ta còn chưa rõ, hiện tại chỉ là đoán mà thôi. Bên trong phủ Vương gia toàn là cao thủ, huống hồ còn là địa bàn của Công Tôn Sở, vạn vạn không thể tùy tiện xông vào!"
"Vậy thì phải như thế nào, bảo bọn hộ vệ trong trang đi tìm sao? Công Tôn Sở cũng không phải là hạng quân tử gì, sẽ đến nói cho chúng ta biết hắn bắt Tuyết Nhi cùng Tử Ngôn sao!"
Mộ Dung Đường đẩy Mộ Dung Vũ ra rồi đi ra ngoài. Tả Chấn Thiên liên tục lắc đầu.
"Mộ Dung Đường này, tính tình giờ thiệt là quá nóng nảy. Vũ Nhi, chúng ta mau đuổi theo cha ngươi thôi, không thể để hắn xảy chuyện gì nữa!"
Đêm khuya, trong phủ Vương gia đèn đuốc vẫn sáng trưng. Binh lính tuần tra xếp thành hàng chỉnh tề đi dọc qua hành lang sân viện, thiết lập thành vòng hộ vệ sâm nghiêm bảo vệ từng góc một trong phủ Vương gia.
Ngô Lượng cầm kiếm dẫn theo vài người tuần tra chung quanh, phân phó binh lính canh phòng.
"Mấy người các ngươi, nhìn kỹ một chút cho ta!"
"Dạ!"
Hắn vừa lòng gật đầu, xoay người định đi tới chỗ của Công Tôn Sở báo cáo tình huống, bỗng nhiên bắt gặp bóng người nhảy qua tường.
Bốn phía lập tức phát ra tiếng rút kiếm khỏi vỏ. Hơn mười người vây quanh tới, nhanh chóng vây quanh người kia.
"Người nào!"
"Thế nào, mấy ngày không gặp, ngay cả chủ tử của mình các ngươi cũng nhìn không ra?"
Tiếng nói lạnh lùng của nữ nhân vang lên, Ngô Lượng sửng sốt, rất nhanh tiến lên vài bước đẩy binh lính ra. Quả nhiên là Sở Nguyệt Đồng.
Hắn lập tức qùy xuống.
"Bái kiến môn chủ đại nhân!"
Sở Nguyệt Đồng không trả lời, chậm rãi đi đến trước mặt Ngô Lượng, tầm mắt lạnh như băng thẳng tắp lướt qua mặt hắn.
Ngô Lượng bị nàng nhìn tới sợ hãi, cẩn thận nói: "Môn chủ đại nhân, Vương gia còn chưa đi ngủ, có cần ta thông báo không?"
"Không cần, ta không phải đến tìm hắn." Sở Nguyệt Đồng lời còn chưa dứt, kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ, kề trên cổ hắn.
Ngô Lượng quá sợ hãi.
"Môn chủ, ngài đây là ý gì?"
"Độc trên người Lăng Nhi là ngươi hạ phải không?"
"Cái gì?" Ngô Lượng kinh ngạc vạn phần, không thể tin nổi, nàng vì việc này rút kiếm với mình?
"Môn chủ đại nhân, Tiếu Lăng Nhi tâm tư kín đáo, giữ lại nàng chỉ có thể ——"
"Ta đang hỏi ngươi! Rốt cuộc có phải hay không!"
"Phải, là ta hạ." Ngô Lượng khẽ cắn môi thừa nhận. "Nàng muốn xem thi thể Khâu Sơ Hiền, ta liền nhân cơ hội đặt hủ tâm tán trong phòng. Thứ nhất là để tạo mùi xác thối, thứ hai là muốn nàng không thể nhận ra, ta cũng là suy nghĩ vì đại kế của ngài cùng Vương gia! Tiếu Lăng Nhi không phải người đơn giản, nếu là nguyện ý thành thành thật thật ngốc trong nội môn, ta cũng sẽ không ——"
Lời biện giải bỗng dưng im bặt, bởi vì kiếm của Sở Nguyệt Đồng đã đâm vào yết hầu của hắn. Tất cả binh lính xung quanh đều bị sự việc đột ngột làm sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh.
Hai mắt Ngô Lượng trợn lên trừng Sở Nguyệt Đồng, trong cổ họng thoát ra tiếng run run.
"Ngươi, ngươi cư nhiên vì nàng giết ta......"
"Ngô Lượng, ngươi nhớ kỹ, nàng là người của ta. Ta đây còn không nỡ xuống tay với nàng, những người khác, ta lại càng không cho phép các ngươi động đến nàng." Sở Nguyệt Đồng cúi người ghé vào lỗ tai hắn gằn từng tiếng nói rõ ràng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh. "Lời này, ngươi hãy nhớ cả đời đi."
Nàng rút kiếm đâm thủng yết hầu của hắn ra. Thân mình Ngô Lượng tựa như bao tải nặng nề rơi trên mặt đất. Máu đỏ tươi chảy dọc theo thân kiếm nhỏ giọt rơi xuống, bị ánh lửa chiếu tới, càng thêm quỷ dị.
"Tối nay tỷ tỷ đến, vì đòi lại công bằng cho nàng ta?"
Bóng dáng một người bước ra từ trong khoảng tối, trong tiếng nói trầm thấp mang theo một chút tức giận.
Sở Nguyệt Đồng hơi ngẩn ra, lấy khăn tay lau sạch vết máu trên kiếm, tra kiếm vào vỏ lại.
"Ngươi đều nghe thấy, còn hỏi ta làm gì."
"Nàng thật sự tốt như vậy? Đáng giá ngươi vì nàng giết chết thuộc hạ?" Công Tôn Sở thất vọng nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Đồng.
"Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ biết ngươi sẽ bị một nữ nhân mê tâm hồn. Trong thiên hạ, nam tử dạng gì mà không có? Nếu sau này ta làm hoàng đế, tỷ tỷ muốn dạng nam sủng nào phụng dưỡng đều có thể, chỉ cần ta có, tỷ tỷ muốn, ta nhất định hai tay đưa cho tỷ tỷ. Nhưng vì cớ gì, cố tình cứ phải là một nữ nhân? Nàng có gì đáng giá ngươi thích?"
"Thích chính là thích, làm sao có lý do gì?" Sở Nguyệt Đồng chống lại tầm mắt của Công Tôn Sở, ánh mắt trở nên thâm thúy. "Nếu ta có thể sớm ngày hiểu được, cũng sẽ không tổn thương nàng sâu đến vậy. Ta là bị mê tâm hồn, ngươi lại chưa từng sao? Loại tâm tình này, ngươi chẳng lẽ không biết sao?"
Công Tôn Sở ngẩn người, sau đó liền cười khổ nói: "Biết, ta biết, thích một người, cam nguyện vì nàng sinh, vì nàng tử, chỉ cần là chính mình có, sẽ tìm mọi cách dâng cho nàng. Ai không từng có người yêu? Nhưng mà, ta không cam lòng, ngay cả thứ cuối cùng của mình, ta cũng giữ không được. Là nàng đoạt ngươi đi rồi."
Hắn siết chặt hai nắm đấm, sau đó lại chậm rãi buông ra, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói: "Ngươi đi đi, chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh. Môn chủ Quỷ Quái Môn đã chết, sẽ không xuất hiện nữa."
Sở Nguyệt Đồng đứng tại chỗ nhìn hắn, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Sở, ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta."
Công Tôn Sở cười đến miễn cưỡng, như là còn muốn nói cái gì nữa, há miệng rồi lại nhìn xuống. Hắn ngừng một chút, sâu kín nói: "Ta trả tự do cho ngươi. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì cả."
"Vậy còn ngươi, ngươi vẫn còn muốn như vậy tiếp sao?"
"Tự ta làm điều ta muốn."
Người trước mặt phẩy tay áo bỏ đi, thậm chí không hề quay đầu lại. Sở Nguyệt Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng cảm thấy nặng nề. Nàng nắm chặt kiếm trong tay, cuối cùng nhìn thoáng qua đình đài lâu tạ quen thuộc phía sau một lần, thả người nhảy lên mái hiên rời đi.
Công Tôn Sở cất bước vội vàng đi tới hậu viện, tâm tình bởi vì Sở Nguyệt Đồng đêm khuya đột nhập mà biến thành buồn bực vạn phần.
Hắn biết từ nay về sau mình đã mất đi vị tỷ tỷ này, cho dù nàng còn coi mình là đệ đệ, nhưng trong lòng nàng người quan trọng nhất sẽ không còn là mình nữa. Nghĩ như vậy, trong ngực cảm thấy thật đau xót, bước chân ngừng lại một chút, sau đó lại đi tiếp.
Căn phòng trước mặt vẫn còn sáng, ánh sáng vàng vọt chiếu xuyên qua ô giấy dầu trên cửa sổ rọi sáng khoảng sân bên ngoài.
Cước bộ của Công Tôn Sở không khỏi chậm lại, bắt đầu lo lắng bước chân của mình sẽ quấy nhiễu người trong phòng.
"Vương gia."
Thị vệ trông coi cung kính hành lễ, Công Tôn Sở đưa tay đặt lên môi ý muốn người kia giữ im lặng, chậm rãi đi trên thềm đá. Vươn tay, đang muốn đẩy cửa phòng ra, hắn bỗng nhiên nghe 'xoảng' một tiếng.
Là tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng động này vẫn chưa dừng lại, ngay sau đó lại truyền đến tiếng thứ hai, tiếng thứ ba. Hắn nhíu mày nghe động tĩnh bên trong, thẳng đến khi trong phòng không còn động tĩnh, mới đẩy cửa rồi đi vào.
Đúng như dự đoán, bên trong là một mảnh hỗn loạn. Cái bàn ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, đồ sứ vỡ tan tành nằm la liệt, không một thứ nào may mắn thoát khỏi.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy