"Nương, việc này để hạ nhân làm thì được rồi, nương lo lắng làm chi cho mệt nhọc đâu."
Từ ngày được Mộ Dung Đường tác hợp ở Chú Kiếm phòng, Lạc Hành Vân thể hiện tâm ý, hai người đã được định hôn. Ngay cả ngày thành hôn cũng đã chọn, là ngày mười tháng sáu.
Triệu Uyển Như tất nhiên là cao hứng, kêu hạ nhân đi mua hơn mười thước tơ lụa hảo hạng, muốn tự tay làm vài bộ y phục mới cho Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết dường như cũng thay đổi, không ra ngoài náo loạn, ngược lại, im lặng ngồi cạnh Triệu Uyển Như học nữ hồng.
"Nương không biết mệt, nữ nhi bảo bối của ta xuất gia, đương nhiên muốn đích thân làm, giao cho người khác ta còn phải lo lắng đâu. Nữ nhi, về sau là vợ người ta, không thể làm việc lỗ mãng nữa, cũng không được giở tính trẻ con. Con phải hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, giúp đỡ trượng phu, biết không?"
Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng gật gật đầu: "Con biết rồi. Nương, thành hôn xong con có thể cùng Hành Vân đến Hồ Điệp cốc không?"
"Hồ Điệp cốc? Nương chưa từng nghe qua. Tuyết Nhi, đó là nơi nào?"
"Con cũng không rõ nữa. Nghe Hành Vân nói, nơi đó có rất nhiều hồ điệp xinh đẹp, lớn có nhỏ có, có con lớn cỡ bánh xe vậy, có thể nói là kỳ quan. Con từ nhỏ đến lớn đều ở Ngự Kiếm sơn trang, chưa từng ra khỏi cửa, nên rất muốn đến đó một lần. Nương, chờ con thành thân xong có thể đi không?"
"Ha ha, thành thân xong chính là người của trượng phu, đương nhiên phải theo trượng phu con rồi. Con cũng lớn rồi, cha và nương sẽ không quản con nhiều nữa."
"Nương thật tốt. Ai nha!" Mộ Dung Tuyết tay run lên, kim đâm vào đầu ngón tay, máu đỏ liền chảy ra.
Triệu Uyển Như vội vàng thả khung thêu trên tay, cầm khăn bao ngón tay nàng lại.
"Cẩn thận một chút! Làm sao có thể phân tâm đâu."
Nhìn Triệu Uyển Như tươi cười từ ái, cái mũi Mộ Dung Tuyết ê ẩm, vươn tay ôm lấy mẫu thân nhà mình.
"Nương. Con rất luyến tiếc nương."
"Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đây là lẽ thường. Hiện tại con có thể tìm được một người có thể phó thác, nương thực vui mừng. Hành Vân đứa nhỏ này không phải người có ý xấu, hiểu chuyện lại đúng mực, biết hắn sẽ không ủy khuất con, cha con và nương cũng thực yên tâm. Con chỉ cần nhớ là con vẫn còn một nơi để về. Nếu nhớ nương, thường quay về thăm là được."
"Nương, nương cùng cha sống với nhau nhiều như vậy năm, vui vẻ sao?"
"Mặc dù có thời điểm chúng ta cũng sẽ phát sinh tranh chấp, nhưng nương biết cha con chính là người mạnh miệng mềm lòng. Hắn rất quan tâm nương, chỉ là chưa bao giờ nói. Bên ngoài là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, ở nhà lại là trượng phu thể thiếp, cả đời có thể gặp được một người thật tình đối đãi mình, chính là cực kỳ may mắn. Cha con a, kỳ thật hiểu rõ con nhất, ngay cả một câu răn đe cũng không nói, ca ca con thế nhưng đã ăn không ít răn dạy."
"Hắc hắc, kia ca ca không phải thực ghen tị con sao?" Mộ Dung Tuyết híp mắt cười. "Ca ca khi nào thì thành thân đâu? Trong sách nói, ca ca chưa thành thân, thì con cũng không được thành thân mà."
Triệu Uyển Như xoa đầu nàng. "Mấy ngày trước đây cha con đã báo tin cho Vũ Nhi, đến cuối tháng, Vũ Nhi sẽ trở về. Hơn nữa, còn có thể mang về cho con một tẩu tẩu tương lai."
"A? Ca ca cũng có người thích sao"? Hai mắt Mộ Dung Tuyết tỏa sáng. "Tẩu tẩu xinh đẹp sao? Con thật muốn nhìn thấy nàng sớm một chút a."
"Đến lúc đó sẽ gặp thôi mà. Hơn nữa, ta và cha con có thương lượng qua, hôn lễ của các con, sẽ cùng một ngày."
Mộ Dung Tuyết liền đỏ mặt.
"Nương, sao nương không nói trước với con chứ? Này, cái này gọi là con như thế nào không biết xấu hổ thôi, đến lúc đó bị so sánh với tẩu tẩu, thật xấu hổ a."
"Tuyết Nhi nhà chúng ta như hoa như nguyệt, ai gặp được không khen ngợi chứ? Ngự Kiếm sơn trang song hỷ lâm môn, đây là mừng vui gấp bội a, chờ tiếp qua một năm, nương có thể được bế hai tôn tử rồi."
"Nương~ Người ta còn chưa có gả ra ngoài đâu, nương nói xa quá."
"Ha ha ha, nương không nói nữa, nương không nói nữa. Xem con kìa, mặt đỏ ửng hết rồi, nói nữa con ôm mặt chạy mất. Chờ công chuyện của cha con xong hết, chúng ta đến Hương Sơn tự thắp một nhén hương, thuận tiện đi xem lê hoa, được không?"
"Ân, được ạ." Mộ Dung Tuyết cũng không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú vào việc thêu khăn.
Triệu Uyển Như xem bộ dáng nàng thật sự chuyên tâm, tò mò xem thử: "Tuyết Nhi, cho nương nhìn xem, con thêu cái gì?"
Nàng kéo cái tay đang che lại của Mộ Dung Tuyết, thấy được trên nền khăn trắng được thêu một đôi cá chép (Editor: thấy được dịch là cá chép Koi), mặc dù không thể nói là trông rất sống động, nhưng đường cũng may tinh tế, có thể thấy người thêu đã dồn hết tâm ý. Bên dưới tấm khăn còn có thêu một chữ 'Tuyết' màu đen nhỏ.
"Thật khá, Tuyết Nhi. Cá chép này có một đôi, vậy khăn này chắc cũng có một đôi đi?"
Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng gật gật đầu. "Là còn có một cái, trên đó thêu tên của hắn. Nương, nương thấy con thêu có đẹp không? Hắn có thể thích hay không?"
"Tặng cho người ta vật gì đó, cốt không phải ở đồ vật, mà ở chỗ nó bao hàm thâm ý. Chỉ cần là người mình thích đưa, cho dù con dùng hương hàng mây tre lá chức thảo tặng, hắn cũng sẽ vui mừng. Đây là lần đầu tiên nương thấy Tuyết Nhi để ý một người đến thế."
Nghe xong lời Triệu Uyển Như, Mộ Dung Tuyết kiên định rất nhiều, vuốt đôi cá chép trên khăn tay, mỉm cười ngọt ngào.
Nếu hắn thấy được, sẽ là có biểu tình gì đâu?
- --
"Tránh ra, mau tránh ra! Cẩu nhân mắt mù sao?!"
Hai thị vệ tiên phong vung roi giải tán dân chúng ở trên đường, làm người đi đường phải ép sát vào hai bên. Phía sau là một cỗ kiệu tám người mặc áo lam khiên chậm rãi đi tới, tận lực làm cho kiệu không rung lắc. Theo sau cỗ kiệu còn có tiểu đội quan binh mang đao, vừa thấy liền biết người trên kiệu không phải nhân vật tầm thường.
"Uy!" Thị vệ tùy tay bắt tiểu ca ven đường hỏi: "Nơi này cách Ngự Kiếm sơn trang còn xa không?"
"Từ, từ nơi này đi thẳng phía trước, qua khu chợ, rồi, rồi đi thêm năm dặm nữa!" Tiểu ca ngón tay run run chỉ về phía nam, lại bị hắn đẩy ra, phịch mông xuống đất.
- --
"Trang chủ, trang chủ!"
Đinh Văn vội vàng chạy vào thư phòng.
"Trang chủ, Lục Vương gia đến đây!"
Mộ Dung Đường buông sách trong tay xuống, nhíu nhíu đầu mày.
"Sao hắn lại tự mình đến đây? Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Vừa đến giữa sân, thị vệ đã nghênh Lục Vương gia tiến vào đại sảnh. Những thị vệ còn lại thì thủ hộ ngoài cửa.
"Lục Vương gia đại giá quang lâm, Ngự Kiếm sơn trang thật may mắn. Vương gia, đã nói sẽ để ta tự mình mang kiếm tới. Sao ngài lại đến nơi này?"
Công Tôn Sở cầm nhận chén trà từ hạ nhân, nhẹ nhàng thổi thổi, đặt ở bên môi thản nhiên nhấp một ngụm, vừa mở miệng đã mang theo sự kiêu ngạo của Hoàng gia.
"Đều như nhau cả thôi. Mộ Dung trang chủ, nếu kiếm đã làm xong, liền mang đến đây đi, bổn vương còn có việc."
"Thỉnh Lục Vương gia chờ, ta lập tức mang đến."
Mộ Dung Đường phân phó nha hoàn dâng lên chút điểm tâm Công Tôn Sở, chính mình quay lại thư phòng. Đến bên trong cùng giá sách, di chuyển bình hoa phía trên, chỉ nghe thanh âm cót két vang lên, giá sách lập tức di chuyển qua một bên, hiện ra một cửa gỗ nhỏ phía sau.
Các bảo kiếm sau khi hoàn thành đều được cất dấu ở đây, chỉ cần lấy ra, giao cho Công Tôn Sở liền ổn thỏa.
Nhưng, khi Mộ Dung Đường vào mật thất liền phát hiện, thượng kiếm vốn phải nằm ở giá gỗ được phủ khăn hồng thế nhưng chẳng biết đi đâu.
Hắn tìm mấy lượt ở mật thất, không hề thấy dấu vết bị đụng chạm. Hôm qua rõ ràng hắn đã bỏ kiếm vào nơi này, như thế nào lại không thấy?
Buổi tối trong sơn trang đều có hộ vệ tuần tra, thư phòng có động tĩnh làm sao không