"Ta cùng Tử Ngôn đi bái phỏng sư phụ của nàng, còn sư phụ người sao lại cùng một chỗ với nàng ta? Vì sao lâu như vậy cũng không liên lạc gì với đồ nhi, có phải bị nàng ta giam lại không?"
Mộ Dung Tuyết đầy địch ý nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Đồng. Tiếu Lăng Nhi xấu hổ liếc nhìn Sở Nguyệt Đồng một cái.
"Ờ, không phải, cái này... nói đến thì dài lắm. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn đều ở chỗ của sư phụ Giản Khuynh Mặc của Mạc cô nương."
"Ở chỗ của sư phụ ta?" Mạc Tử Ngôn rất là bất ngờ. "Vì sao chưa từng nghe sư phụ nhắc đến vậy."
Sở Nguyệt Đồng áy náy nói: "Lần trước trên đỉnh Vân Thương, ta đã gặp Lăng Nhi, hơn nữa còn ngộ thương nàng, sau đó thì mang nàng đến tìm Y Quỷ tiên sinh xin giúp đỡ."
Mộ Dung Tuyết khẩn trương kéo tay Tiếu Lăng Nhi: "Bị thương? Sư phụ, người bị thương như thế nào, nghiêm trọng lắm sao?"
"Không có việc gì, vi sư cũng không phải người mềm yếu như vậy. Chẳng qua tổn hại chút công lực mà thôi."
"Nếu là nàng làm sư phụ bị thương, vì sao người còn cùng một chỗ với nàng? Sư phụ, không phải người nói nàng là người xấu sao?" Mộ Dung Tuyết thầm oán Sở Nguyệt Đồng. Nghe nói trên đỉnh Vân Thương, Công Tôn Sở dùng tên giả đi luận võ, bị Mộ Dung Đường kịp thời đến tố giác. Mọi người muốn giết hắn, lại bị Sở Nguyệt Đồng cùng nhiều kẻ khác cứu đi mất. Nếu Sở Nguyệt Đồng trung thành và tận tâm với Công Tôn Sở, sao còn mang sư phụ đi?
"Đều là hiểu lầm, nàng cũng là bất đắc dĩ." Tiếu Lăng Nhi nói sơ lược, đều đã là chuyện của quá khứ, không cần nhớ lại, cũng không muốn nhớ lại. "Còn các ngươi làm sao mà hòa hảo?"
"Ta cùng nàng......" Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng cười. "Sư phụ cùng môn chủ là như thế nào, ta cùng Tử Ngôn cũng là như thế đó."
"A, không ngờ ngươi lại học tập vi sư nha." Tiếu Lăng Nhi xoa xoa đầu nàng. "Một năm không gặp, Tiểu Mộc lại đẹp ra."
Mộ Dung Tuyết cảm thấy mũi ê ẩm: "Sư phụ, đồ nhi thật nhớ người."
"Là sợ ta gặp chuyện không may? Là vi sư không đúng, sư phụ xin lỗi ngươi." Tiếu Lăng Nhi ôm Mộ Dung Tuyết vào trong lòng trấn an. "Đừng khóc, khóc thành con thỏ xấu như vậy Tử Ngôn sẽ không cần ngươi. Các ngươi không phải muốn gặp Giản Khuynh Mặc sao, nàng ở trên núi, mà sao các ngươi lại đi đường này?"
Mạc Tử Ngôn trả lời: "Hôm nay sư phụ mang theo Tư Sở đến Hồng Hoa cung, muốn chúng ta chờ nàng ở khách điếm Đông Lai."
"Hồng Hoa cung? Giản Khuynh Mặc sao lại muốn đến Hồng Hoa cung, không sợ đưa dê vào miệng cọp ra không được à?"
"Lời này là ý gì?"
Tiếu Lăng Nhi giảo hoạt cười, cố ý lộ ra biểu tình âm trầm: "Cung chủ Hồng Hoa cung có rất nhiều......."
"Lăng Nhi, ngươi lại nói bậy." Sở Nguyệt Đồng cắt ngang lời của nàng. "Đừng dọa các nàng, nếu Giản tiên sinh xuống núi, chúng ta cũng đi bái phỏng một chút đi. Mấy ngày nay nàng chiếu cố chúng ta rất nhiều."
"Là chiếu cố ngươi rất nhiều mới phải." Tiếu Lăng Nhi nói thầm một câu, quay mặt đi. "Như thế nào, mới vừa tách ra một ngày ngươi đã nhớ nàng sao? Muốn thì ngươi đi đi, ta không đi."
"Lăng Nhi, ngươi đừng trẻ con như vậy. Ta......." Sở Nguyệt Đồng chần chờ nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn, nhỏ giọng nói bên tai Tiếu Lăng Nhi: "Lòng của ta chỉ có một mình ngươi, ngươi cũng không phải không rõ. Đừng giận ta nữa được không, ta chỉ là muốn chăm sóc ngươi."
Mạc Tử Ngôn nhìn Sở Nguyệt Đồng cùng Tiếu Lăng Nhi mà muốn cười, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Mộ Dung Tuyết.
"Các ngươi thật đúng là hai thầy trò, ngay cả dáng vẻ khi ghen đều giống nhau như đúc."
"Mới không có chuyện đó." Mộ Dung Tuyết thẹn thùng đá nàng một cước. " Không cho nói nữa!"
"Được rồi được rồi, ta không nói. Nói nữa thì khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó sẽ nở hoa." Mạc Tử Ngôn dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nóng hổi của nàng. "Nếu hai vị tiền bối cũng muốn đi thăm sư phụ, chúng ta liền cùng nhau đồng hành đi."
Bốn người cứ vậy mà cùng đến khách điếm Đông Lai theo như lời Giản Khuynh Mặc, dùng bữa trưa xong đều tự lên lầu nghỉ ngơi.
Dù sao Giản Khuynh Mặc cũng không thể đến ngay được, cùng với ngồi ghế chờ, còn không bằng nằm trên giường càng thoải mái. Đây là ý của Tiếu Lăng Nhi. Vốn nàng đã ghi hận Giản Khuynh Mặc, không muốn gặp, còn muốn nàng chờ, không có cửa đâu.
Vào phòng, Tiếu Lăng Nhi cùng Sở Nguyệt Đồng lúc ban ngày ta truy ngươi đuổi đã sớm mệt mỏi, nhìn thấy cái giường rộng lớn thì kích động không thôi, lập tức cởi giày nằm lên, ôm gối đầu xong nhắm hai mắt lại.
Qua một lát, phía sau lưng như có gì đó ấm áp dán lên, hô hấp thổi vào cần cổ, một trận một trận run lên.
Tiếu Lăng Nhi biết là Sở Nguyệt Đồng, xoay người liền tiến vào trong lòng nàng, mặt cọ cọ lên ngực nàng, tìm tư thế thoải mái nhất mà nằm.
Sở Nguyệt Đồng lại bị trêu chọc vô tình của nàng làm ngứa tâm không thôi. Nhìn dung nhan khi ngủ của nàng cực kỳ đáng yêu, nơi tận sâu trong thân thể quay cuồng như muốn trào ra ngoài.
"Lăng Nhi."
"Ừ." Tiếu Lăng Nhi vẫn nhắm mắt, lên tiếng trả lời: "Làm sao vậy?"
Sở Nguyệt Đồng dùng hành động trả lời, cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, ôn nhu vân vê nó. Bàn tay của Tiếu Lăng Nhi đặt lên vai nàng muốn đẩy ra, lại có chút không đành lòng, liền nhắm mắt lại đón nhận sự thân thiết của nàng, nắm cần cổ nàng nhẹ nhàng đáp lại.
"Lăng Nhi, đừng giận ta nữa được không?" Sở Nguyệt Đồng quyến luyến chăm chú nhìn gương mặt của nàng, bàn tay đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về. "Không tìm thấy ngươi, ta thật lo lắng. Ta sợ lại mất ngươi một lần nữa."
Tiếu Lăng Nhi mở to mắt, chống lại con ngươi thâm tình của nàng, cong khóe miệng.
"Ngươi lo lắng cho ta cỡ nào?"
"Rất lo lắng, lo lắm lắm luôn. Không nhìn thấy ngươi, ta chẳng muốn làm gì hết."
"Hừ, vậy lúc trước ngươi còn để ta chờ vất vả như vậy?" Tiếu Lăng Nhi ai oán cắn cằm của nàng một chút. "Rõ ràng biết tâm ý của ta, còn cố ý giả ngu."
"Ta cũng thật là thân bất do kỷ. Sợ sẽ thương tổn tới ngươi, lại sợ tình cảm của ngươi đối với ta chỉ là nhất thời, không thể bền lâu." Sở Nguyệt Đồng ôm chặt lấy nàng. "Ta đã quyết sẽ không rời bỏ ngươi. Ngươi muốn phạt ta, hãy phạt ta chiếu cố ngươi cả đời đi. Đừng vô thanh vô tức chạy mất nữa."
"Tốt, ngươi cam tâm tình nguyện, ta liền yên tâm thoải mái." Tiếu Lăng Nhi mân môi cười. "Sư tỷ ngốc."
Không khí trở nên an nhàn ấm áp, bất an trong lòng Sở Nguyệt Đồng cuối cùng cũng tiêu tan hết, khóe mắt tràn đầy ý cười. Nàng vén vén tóc xõa bên tai của Tiếu Lăng Nhi.
"Mệt mỏi không, ta cùng ngươi ngủ nhé?"
"Được."
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp.
- --
"Sư phụ ngươi sao còn chưa đến nhỉ."
Mộ Dung Tuyết ghé vào bên giường nhìn dòng người qua lại dưới lầu, nhìn xung quanh hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
"Trị bệnh cứu người, sao có thể gấp chứ." Mạc Tử Ngôn rót một ly trà đưa cho nàng. "Khát nước rồi, uống nước đi."
Mộ Dung Tuyết nâng mặt lên làm nũng: "Ngươi đút ta."
"Được." Mạc Tử Ngôn thoải mái đáp ứng, cười xấu xa nói: "Muốn dùng tay đút hay là dùng miệng đút?"
"Không cần, ta tự mình uống vậy." Mộ Dung Tuyết đoạt lấy cái chén uống một hơi cạn sạch, uống vội quá, bị sặc liên tục ho khan.
"Gấp cái gì?" Mạc Tử Ngôn vỗ vỗ lưng nàng trách cứ: "Cũng không phải không cho ngươi uống."
Mộ Dung Tuyết nhét cái chén không vào tay nàng rồi lảng tránh.
"Ai bảo ngươi lại trêu ghẹo ta."
"Rồi rồi, là lỗi của ta." Mạc Tử Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. "Ngươi là càng sống càng nhỏ, tính tình như trẻ con."
Mộ Dung Tuyết từ chối cho ý kiến, ôm lấy thắt lưng của nàng, dán lên bụng của nàng than thở: "Ngươi khi dễ ta, vì sao ta không thể khi dễ ngươi?"
Mộ Dung Tuyết nhất châm kiến huyết(*), chỉ