Thì ra, những món ăn kia đều bị Phượng Vô Song hạ “trệ hóa tán”, đây là một vị thuốc tê được ghi lại trong quyển sách thuốc mà sư phụ nàng đã để lại cho nàng. Trong y học hiện đại, thuốc tê rất hay gặp, được dùng khắp nơi. Nhưng ở cổ đại, loại vật này cũng không phải ai cũng có, nói đến cùng là bởi vì thành kiến của mọi người, bọn họ cho là nếu như có thuốc mê trong người, thì cả đời sẽ không tỉnh lại, cho nên, ở trong y quán, không người nào dám nếm thử loại thuốc này.
Nhưng, Phượng Vô Song là ai, nàng là người tới từ thế kỷ hai mươi mỗi văn minh có khoa học kỹ thuật phát triển, dĩ nhiên nàng hiểu tầm quan trọng của thuốc tê và độc tính của nó. Đối với cái này, ngược lại Phượng Vô Song lại cực kỳ bội phục sư phụ thấy đầu không thấy đuôi của nàng. Cho nên mỗi vị thuốc sư phụ ghi ở trong sách này, Phượng Vô Song luôn luôn cảm thấy hứng thú, những ngày rảnh rỗi liền tự mình chế một bình “trệ hóa tán”, vừa đúng lúc có thế mang Hiên Viên Triệt ra làm vật thí nghiệm.
Bởi vì “trệ hóa tán” không độc không mùi không sắc không vị, nên cho dù bọn người Lý Thành Đức có dùng ngân châm thử qua trước cũng không thể nào phát hiện ra được, trệ hóa tán vốn không có độc, dĩ nhiên ngân châm không thể biến thành màu đen, thần kỳ hơn là thuốc này có thể khiến cho người ta hôn mê năm canh giờ, hơn nữa có thể khiến cho người sau khi tỉnh lại hoàn toàn mất đoạn trí nhớ này. Đây mới chính là mục đích chính của nàng.
Phượng Vô Song lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt và tùy tùng của hắn ngã xuống, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng tốt, cười híp mắt, trên khuôn mặt thanh tú làm cho người ta cảm thấy nàng cực kỳ vô hại.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Vô Song còn đang rửa mặt chải đầu trong Vô Song Các, trong phủ Thừa tướng có một vị khách không mời mà đến!
“Tiểu thư, Tiểu thư, hãy sửa soạn quần áo một chút, lão gia muốn người đến tiền thính tiếp khách!” Bích Hà vội vàng đi vào truyền lời.
“Là ai? Từ khi nào trong phủ này đến phiên ta đi tiếp khách, dù nói thế nào ta cũng chỉ là tiểu bối mà thôi!” Phượng Vô Song nói rõ ràng, cái này không khỏi làm người ta thấy kỳ lạ. Nàng không chịu chào đón Thừa tướng, Thừa tướng làm sao có thể để nàng đi tiếp đãi khách đây? Có phải có âm mưu gì hay không?
“Lão gia không có nói là ai, nhưng lão gia nói người này phủ Thừa tướng không chọc nổi, hôm nay, Đại thiếu gia không có trong phủ, Tiểu thư chính là trưởng nữ, mong Tiểu thư hãy đảm đương một chút!” Ngay cả trong giọng nói của Bích Hà cũng mang them một chút bất mãn, những lời này, Bích Hà thật sự không muốn truyền.
Ai cũng biết cho tới bây giờ lão gia chưa từng để ý đến Tiểu thư nhà mình, từ nhỏ đến lớn, cũng chẳng quan tâm. Hiện nay, có chuyện mới nghĩ tới Tiểu thư còn là nữ nhi của hắn,thật sự là rất lạnh lùng. Bích Hà cũng vì Phượng Vô Song mà cảm thấy không đáng giá, nhưng lời này nàng ấy không dám nói trước mặt người khác, nô tỳ tùy ý suy đoán tâm tư của chủ tử, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!
“Hừ! Hắn nói gặp thì phải gặp sao, hắn cho hắn là cái gì!” Lời Bích Hà không dám nói, không có nghĩa là Phượng Vô Song cũng không dám nói, dù sao cho tới bây giờ nàng chưa từng chào đón vị phụ thân trên danh nghĩa này. Người phủ Thừa tướng không đắc tội nổi, đó là chuyện của Thừa tướng hắn, liên quan gì đến Phượng Vô Song nàng!
Phượng Vô Song vốn không tính đi, nàng chậm rãi dùng cơm sáng, giống như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ nhàn rỗi!
Nửa canh giờ sau, Hồng Liên vội vàng chạy tới, thở hổn hển nửa ngày mới nói: “Tiểu thư, lúc này người không muốn đi cũng không được rồi! Trong tiền thính chính là Vương gia!”
“Vương gia! Hiên Viên Triệt? Chuyện của tiểu tử kia thì liên quan gì đến ta? Tại sao ta không thể không đi?” Phượng Vô Song hỏi mấy câu liên tiếp, nhất thời khiến Hồng Liên sợ đến choáng váng. Tiểu thư nhà mình thật sự là không sợ trời không sợ đất, lại dám gọi thẳng tên của Vương gia, thậm chí còn kêu Vương gia là tiểu tư! Đây chính là tội khi quân đấy!
“Tiểu thư, Vương gia và lão gia đang bàn hôn sự của Tiểu thư, lão gia nói nếu như Tiểu thư...” Hồng Liên cúi đầu thở hổn hển, ai ngờ, còn chưa chờ Hồng Liên nói xong, Phượng Vô Song đã chạy như bay đi xa. Hồng Liên còn
ở lại nói: “Lão gia nói, nếu Tiểu thư không xuất hiện, lão gia và Vương gia sẽ quyết định chuyện này!”
Hồng Liên nhìn về phía Phượng Vô Song đã biến mất không thấy người, khóe miệng của nàng ấy cong lên, tiểu thư này, thật biết điều, một giây trước vẫn còn nói không đi gặp khách, vừa nghe là muốn bàn bạc hôn sự với Vương gia, liền vội vàng như khỉ! Xem ra, trong khoảng thời gian này, các nàng phải bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu thư rồi.
Một chút thời gian, tình cảm sâu hơn tỷ muội, cũng không nhất định có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Tỷ như lần này, Hồng Liên hoàn toàn đoán sai những gì Phượng Vô Song nghĩ.
Lúc Phượng Vô Song bước vào tiền thính, nghe được tiếng cười vui vẻ của Thừa tướng và Hiên Viên Triệt, xem ra bọn họ nói chuyện không tệ, trong lòng Phượng Vô Song hừ lạnh, đừng tưởng rằng các ngươi nói cười vui vẻ, thì ta nhất định sẽ gả. Nam nhân tam thê tứ thiếp như vậy, Phượng Vô Song nàng có chết cũng không tiếp nhận!
“Vô Song ra mắt Vương gia, phụ thân!” Phượng Vô Song hơi khom người hành lễ, còn phải giả bộ có lễ tiết một chút, không nhất thiết là vì chuyện nhỏ này mà khiến cho người ta lưu lại lời bàn tán.
“Vô Song, con đến rồi, phụ thân giới thiệu các con một chút, vị này là Định Bắc Vương. Vương gia, đây chính là tiểu nữ Vô Song!” Phương Liệt giới thiệu hai người với nhau, tâm tình của hắn vốn đang vui vẻ, đến khi nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt Phượng Vô Song thì sắc mặt hơi đổi, nha đầu này, không phải đã sớm cho người đi thông báo để nàng chỉnh trang tới gặp khách sao? Sao lại có bộ dạng quỷ như vậy, cái này để Vương gia thấy được thì phải làm sao.
Đôi mắt Phượng Vô Song dĩ nhiên không bỏ qua vẻ phức tạp trên mặt Phượng Liệt, lúng túng, khinh bỉ, kinh sợ, kinh ngạc... cực kỳ phong phú, nàng cười lạnh trong lòng. Đây chính là thái độ của phụ thân đối với nữ nhi hay sao? Biết rõ nàng xấu xí từ nhỏ, chẳng những không quan tâm, ngược lại còn mang vẻ mặt khinh bỉ, vì muốn lôi kéo Vương gia, liền mang hạnh phúc của nữ nhi mình đi trao đổi, đem con làm thành một món đồ giao dịch.
Phụ thân như vậy, không có cũng được!
“Thừa tướng không cần đa lễ, tháng trước Bổn vương đã gặp Vô Song cô nương! Hôn sự này làm phiền Thừa tướng phí tâm nhiều hơn! Bổn vương còn có việc gấp, đi trước!” ánh mắt Hiên Viên Triệt quét qua má trái của Phượng Vô Song, vẻ mặt không thay đổi gì, giống như đã thành thói quen.
Vì củng cố địa vị và thế lực của mình, cưới một nữ nhân xấu xí cũng không có gì đáng ngại, Định Bắc Vương hắn muốn mỹ nữ gì mà không có? Quan trọng nhất là cưới Phượng Vô Song, là hắn có thể lôi kéo được Thừa tướng đứng về phe mình. Thừa tướng vốn là thân tử mà phụ hoàng tâm phúc nhất, đối với hắn mà nói, dĩ nhiên là rất hữu dụng, Hiên Viên Triệt đã sớm tính toán tốt.
“Ta không gả!”
Đang lúc Hiên Viên Triệt muốn đi ra khỏi cửa, chợt nghe thấy một giọng lạnh lùng truyền đến, giọng điệu mát lạnh như sấm bên tai, nàng nói nàng sẽ không gả.
Trong lòng Hiên Viên Triệt lập tức cảm thấy tức giận, nàng nói nàng không gả, lại dám nói nàng không gả! Hiên Viên Triệt không hiểu mình tức giận cái gì. Vốn là cho dù Phượng Vô Song có đáp ứng hay không, hôn sự này cũng không thể tránh được, bởi vì đây là hôn sự do Hoàng thượng tự mình tứ phong, bất luận kẻ nào cũng không thể cãi lời. Vậy nên, Hiên Viên Triệt không có bất kỳ bất mãn và không thích gì.
Nhưng, tại sao khi nghe thấy Phượng Vô Song nói nàng không gả, Hiên Viên Triệt lại cảm thấy trong lòng hắn giống như có cái gì đó chạy mất, không làm sao mà dừng lại được.