Editor: Tử Diệp Mấy ngày qua, Phượng Vô Song bị “Giam lỏng” ở Ngọc Hi Cung, thậm chí sảnh chính cũng không thể đi. Tâm tình nàng bắt đầu phẫn nộ dần dần bình tĩnh trở lại nhưng không ăn không uống thôi. Phi thường bình tĩnh, hạ nhân đưa đồ ăn đều nhiệt tình bê mâm toàn sơn hào hải vị, nhưng Phượng Vô Song chưa động chút nào. Kỳ thật, chẳng qua nàng muốn “Tuyệt thực” lấy cứng chọi đá đổi lấy tự do.
Sắc mặt Phượng Vô Song rõ ràng so hai ngày trước khó coi hơn nhiều, gầy hẳn. An Phúc công công được phái tới thời khắc chiếu cố thấy nàng bướng bỉnh trong lòng cũng không dễ chịu, hắn căn bản là không thể khuyên, Phượng tiểu thư thật sự quá cố chấp. Nàng đã ba ngày không ăn không uống. Vạn nhất Phượng tiểu thư thật sự có chuyện, hắn nhất định sẽ bị phạt.
An công công lén đi ngự thư phòng, nhìn thấy Đế quân vội vàng quỳ xuống, một bộ dạng đáng thương khẩn cầu: “Tôn thượng, lão nô thật sự không có cách, cầu Tôn thượng thứ tội!”
“Vẫn không ăn không uống?” Mày Quân Lâm Ngọc nhíu chặt, thanh âm trầm thấp hỏi.
“Hồi tôn thượng, Phượng tiểu thư thực cố chấp, nàng nói khi nào nhìn thấy Tôn thượng, nàng mới ăn!” An công công kinh sợ nói. Sợ Đế quân tức giận sẽ chém đầu mình.
“Biết, ngươi lui xuống đi!” Quân Lâm Ngọc khép mi, nói.
“Vâng, nô tài cáo lui!” An công công lúc này cũng không hiểu tôn thượng đến tột cùng là có ý gì. Chỉ có thể không tiếng động lui xuống.
Quân Lâm Ngọc vỗ về trán, hắn sao lại không lo lắng, Vô Song cố chấp thì hắn rất mệt mỏi. Nhưng hắn không thể, huống chi là An công công? Xem ra, chuyện này nên xử lí nhanh. Hắn không muốn đêm động phòng hoa chúc là lúc tân nương tử lại té xỉu vì đói.
“Vĩnh Nhạc, bên kia chuẩn bị tốt không?” Quân Lâm Ngọc hỏi.
“Chuẩn bị tốt, ca ngươi yên tâm đi. Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu nữ chính!” Quân Vĩnh Nhạc vui vẻ nói. Thật sự chờ mong sự tình kế tiếp a.
“Ân, nhanh làm xong đi nàng, khuyên nàng ăn một chút, ngày mai theo kế hoạch mà hành sự.” Khóe miệng Quân Lâm Ngọc hiện lên một tia nhợt nhạt ý cười.
“Đã rõ!” Quân Vĩnh Nhạc đáp ứng, tung tăng nhảy nhót hướng đến Ngọc Hi Cung. Cỗ kiệu cũng lười ngồi.
Quân Lâm Ngọc cười nhìn ra bên ngoài một không gian đỏ rực cùng tuyết trắng. Trong lòng tức khắc yên ổn, chưa bao giờ hắn sẽ giống như giờ phút này, an tâm yên lặng cùng với chờ mong. Tâm hắn sớm lạnh băng bởi vì nữ nhân này, lửa nóng bùng lên. Chờ mong tới ngày mai hết thảy đều thuận lợi.
Phượng Vô Song rốt cuộc chờ được một người tới. Tuy rằng có chút thất vọng rằng không phải hắn, nhưng Quân Vĩnh Nhạc tới cũng không tệ. Chỉ cần có thể khiến nàng hạ hỏa thì tốt.
Lúc Quân Vĩnh Nhạc tiến vào, bị một đôi mắt của Phượng Vô Song trừng trừng, làm sợ đến nỗi da đầu tê dại. Nàng ( QVN) đột nhiên minh bạch, vì sao Quân Lâm Ngọc không tới, để cho nàng tới. Đây rõ ràng Quân Lâm Ngọc sợ Phượng Vô Song tức giận, lôi kéo nàng trước tới gánh tội. Chờ nàng bị Phượng Vô Song phát tiết, “Hành vi phạm tội” của hắn mới được dung thứ. Quân Vĩnh Nhạc âm thầm mắng ca ca xấu xa. Nhưng mà, trên mặt nàng như cũ treo một bức lấy lòng.
“Tiểu Vô Song, ngươi sao lại gầy như vậy? Tiểu An Tử, ngươi lại đây!” Quân Vĩnh Nhạc buông đồ vật trong tay, không sợ chết mà trách Phượng Vô Song gầy ố, phẫn nộ mà hô.
“Trưởng công chúa ngươi tìm nô tài?” An công công vừa nghe cô nãi nãi hô, vội vã chạy tới, quỳ xuống động tác nhanh lưu loát. Thanh âm hơi có chút phát run.
“Bổn cung hỏi ngươi, Tiểu Vô Song vì sao gầy như vậy, các ngươi là nô tài mấy ngày nay chiếu cố nàng như thế nào?” Quân Vĩnh Nhạc nổi giận.
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, là nô tài không có chiếu cố tốt Phượng tiểu thư, thỉnh Trưởng công chúa trách phạt!” An công công vội vàng dập đầu, cung kính nhận tội, không có một chút chậm trễ. Ở trong hoàng cung hầu hạ chủ tử, đặc biệt hầu hạ Đế quân và Trưởng công chúa, nhất định phải ghi nhớ một điều: Chủ tử nói vĩnh viễn đúng!
“Được rồi, Yên Yên, ngươi đừng trách An công công, là ta không muốn ăn cơm!” Phượng Vô Song nhìn An công công bởi vì nàng mà bị trách phạt, có chút không đành lòng, mở miệng thay hắn nói chuyện.
“Tiểu An Tử, nếu Tiểu Vô Song thay ngươi nói chuyện, bổn cung tạm thời liền tha thứ ngươi, nếu có lần sau bổn cung xem ngươi không cần tiếp tục ở trong cung! Hầu hạ chủ tử cho tốt!” Quân Vĩnh Nhạc mặt ngoài giả bộ phẫn nộ. Kỳ thật nghe Phượng Vô Song nói, trong lòng mừng thầm, nàng tự nhiên biết chuyện này đều không phải bọn nô tài sai, nàng cũng không cần chân chính trừng phạt An công công, chẳng qua giả bộ, nếu Phượng Vô Song trước thừa nhận sai, không cần làm khó An công công.
Quân Vĩnh Nhạc tương đương hiểu rõ tìm đường lui cho mình. Bằng không với sự hiểu biết về Phượng Vô Song, nếu nàng ( QVN) không thể tìm được đường lui, chờ một chút nàng nhất định sẽ bị Tiểu Vô Song đánh nửa tàn phế. Hừ, đều do Quân Lâm Ngọc quá âm hiểm, tẩu tẩu muốn giận, thế nhưng muội muội giúp đỡ, nếu
không phải hắn có chuyện phải làm, nàng cũng không tới quản việc này đâu. Đợi Quân Lâm Ngọc hoàn thành, nàng nhất định phải đòi phần thưởng kếch xù!
Đúng! Là kếch xù! Không thể để tiện nghi cho ca ca!
“Tạ Trưởng công chúa không giết, tạ Phượng tiểu thư không giết!” Đầu An công công không dám nâng, vội vàng dập xuống.
“Lăn!” Quân Vĩnh Nhạc không giống công chúa thanh tú đoan trang. Bề ngoài nàng tuy rằng thoạt nhìn cũng rất đoan trang nhưng chỉ cần mở miệng, sẽ toàn bộ phá hỏng. Cái gì tiểu thư khuê các, nhã nhặn lịch sự đoan trang, tất cả đều là giả.
Nhưng mà, Phượng Vô Song vô cùng thưởng thức nàng điều này —— chân thật, đơn giản, không chút dáng vẻ kệch cỡm. Ngôn ngữ tuy thô bỉ lại có thể nói rõ ràng, so đi so lại giống người trên mặt thiện lương mà trong lòng âm hiểm.
“Vâng vâng, nô tài cáo lui!” An công công tựa hồ quen tính tình vị trưởng công chúa này hơi có chút thô bỉ cũng không có đáng sợ, vội vàng lui thân.
“Ai ya, từ từ, mang thức ăn ngon lại đây! Tốc độ nhanh!” Quân Vĩnh Nhạc nói.
“Vâng, nô tài lập tức phân phó ngự thiện phòng làm!” Nghe âm thanh trưởng công chúa, An công công vội vàng xoay người trả lời.
Quân Vĩnh Nhạc không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. An công công lui ra.
“Tiểu Vô Song, tỷ tỷ nhìn xem, khuôn mặt nhỏ gầy, chỉ còn lại có da bọc xương. Những nô tài đó nên chém, vừa rồi nếu không phải Tiểu Vô Song ngăn cản ta quyết không tha cho bọn họ!” Quân Vĩnh Nhạc vừa vuốt ve mặt Phượng Vô Song, vừa cảm thán nói.
Kỳ thật, Quân Vĩnh Nhạc và Quân Lâm Ngọc không hổ thân huynh muội, hai người bọn họ có giống nhau chính là trước mặt người ngoài sẽ xưng “Bổn quân”, “Bổn cung”, những cái đó từ yêu cầu thân phận. Nhưng mà ở trước mặt Phượng Vô Song, bọn họ đồng thời thu hồi danh xưng gần nhất chỉ có “Ta”, kéo gần lại khoảng cách. Phượng Vô Song cũng bởi vậy bị cảm động. Bởi vì tình yêu, hữu nghị, đều không pha bất luận tạp chất, không quan tâm thân phận, chỉ vì Phượng Vô Song.
“Được rồi được rồi, bỏ qua đi. Ngươi mới vừa rồi không tính toán trừng phạt An công công, bất quá làm bộ.” Đôi mắt Phượng Vô Song chăm chú nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Tiểu Vô Song thật thông minh, ngươi như thế nào —— không đúng không đúng, ta tưởng mấy ngày này ngươi không ăn cơm, để mình đói. Ta nhớ rõ ngươi là tiểu tham ăn! Sao có thể nhịn đói?” Quân Vĩnh Nhạc vỗ miệng thiếu chút nữa lỡ lời, may mắn phản ứng nhanh.
“Sống không còn gì luyến tiếc, còn ăn cơm làm gì?” Phượng Vô Song lạnh lùng.
“Hả? Sống không còn gì luyến tiếc? Tiểu Vô Song mau ngồi xuống, cùng tỷ tỷ nói rõ, là kẻ hỗn đản nào khi dễ ngươi?” Quân Vĩnh Nhạc vội vàng giữ chặt tay Phượng Vô Song, kéo nàng ngồi ở trước bàn bát tiên.
“Ngươi nói đi?” Phượng Vô Song liếc mắt Quân Vĩnh Nhạc, dùng thanh âm thập phần trầm thấp.
Quân Vĩnh Nhạc bị thanh âm này trong lòng cả kinh run lên, nhu nhược nói: “Tiểu Vô Song, đừng dọa người a. Ngươi nói đến cùng là ai, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù!”
“Thành thật nói rõ, mấy ngày nay các ngươi dấu ta làm gì?” Phượng Vô Song uống một ngụm trà, nếu chờ Quân Vĩnh Nhạc, nàng không cần thiết tiếp tục tuyệt thực tuyệt thủy. Phượng Vô Song chậm rì hỏi. Ngữ khí tuy nhẹ nhưng Quân Vĩnh Nhạc hiểu rõ trong giọng nói nghe ra một ít uy hiếp. Không biết có phải bởi vì chính nàng chột dạ.
“Ta không làm gì nha. Ách! Tiểu Vô Song ngươi có phải mấy ngày không gặp ta, nhớ ta nha! Hắc hắc! Quân Vĩnh Nhạc tiếp tục đánh trống lảng.
”Hừ —— “Phượng Vô Song hừ lạnh một tiếng.
”Tiểu Vô Song, ngươi càng ngày càng giống ca ca. Ta sợ nhất ca ca trừng ta. Thật nổi da gà!. “Quân Vĩnh Nhạc giả bộ một bộ đáng thương, khiến Phượng Vô Song càng thêm bất an.
”Mộ Dung Yên Yên! “Phượng Vô Song phẫn nộ quát, thẳng hô tên đầy đủ của Quân Vĩnh Nhạc.
”Tiểu Vô Song, ở trong cung vẫn nên kêu Vĩnh Nhạc đi. Bằng không ngươi kêu lớn tiếng như vậy để người khác nghe thấy sẽ huỷ hoại thanh danh trên giang hồ! “Quân Vĩnh Nhạc tiếp tục không sợ chết mà” càn quấy “.
”Quân Vĩnh Nhạc! Cho ngươi một cơ hội cuối, có nói hay không? “Phượng Vô Song giận dữ hét. Sự kiên nhẫn hiển nhiên đều bị Quân Vĩnh Nhạc hao tổn hết.