Lúc này quái vật vẫn chưa tản ra, chúng vẫn ở chung quanh đó.
Vốn Phương Trường muốn off livestream rời đi, nhưng vì bọn họ nên cậu đành thay đổi chủ ý. Không chỉ cần chờ người xem kia đem video đệ trình lên lãnh đạo, sau đó bọn họ còn phải đợi tinh cầu nghĩ cách liên lạc với phi thuyền, rồi lại thông qua các khâu xử lí, rất mất thời gian. Chưa nói mất bao lâu nhé, cứ coi như là bên trên có quan tâm, thì liệu bọn họ có đưa ra được phương pháp hữu hiệu để gϊếŧ chết lũ quái vật này không?
Huống chi bụng An Nhiên đã bắt đầu lộ rõ rồi.
Hơn nữa, chẳng ai rõ nếu cứ kệ những ký sinh này trong bụng lâu ngày sẽ phát sinh cái gì. Là khống chế ký chủ, hay phá thân xác thoát ra? Chỉ biết một điều chính là mọi người hành động càng muộn thì người bị ký sinh càng gặp nguy hiểm.
Phương Trường nhìn chằm chằm An Thiên Hạ, có lẽ cu cậu bị cảnh tượng này làm cho chấn động rồi.
An Thiên Hạ trợn to mắt, bàng hoàng nhìn con quái vật cùng người trong kho dinh dưỡng kia.
Với góc độ của An Thiên Hạ thì có thể quan sát toàn bộ quá trình kí sinh rõ hơn nhiều lần so với Phương Trường. Hóa ra là thế, nửa tháng trước An Thiên Hạ cậu còn ngu ngơ không hiểu sao bụng lại đột nhiên đau, đúng là quá ngu ngốc mà! Rõ ràng cậu còn bị ký sinh sớm hơn cả người kia. Chỉ cần nghĩ có thứ gì đó đang ký sinh trong bụng là đã thấy ghê rồi!!
Phương Trường ngồi rung đùi nửa ngày, làm ra đủ mọi loại động tác nhưng vẫn không thu hút nổi sự chú ý của An Thiên Hạ.
Chờ mãi, rốt cục An Thiên Hạ cũng di chuyển.
Phương Trường cho là An Thiên Hạ đã hồi phục lại tinh thần rồi, lại vẫy vẫy tay, chẳng ngờ vẫn không có tác dụng.
Rốt cục, đến nửa ngày sau đó, An Thiên Hạ mới nhúc nhích.
Thu lại ánh mắt thất thần, trực tiếp không để ý đến Phương Trường, sau đó...
Ọe —— phun ra toàn dịch vị dạ dày.
An Thiên Hạ quá kinh hoàng, nôn khan liên tục, phun đầy lên khoang dinh dưỡng. Phương Trường nhìn mà cuống họng cũng có chút khó chịu, muốn nôn cùng luôn.
Phương Trường mạnh mẽ xoa mặt, hồi phục lại sự tỉnh táo. Xem ra việc bàn kế sách với An Thiên Hạ là vô vọng rồi.
Phương Trường có thể hiểu được cảm xúc của An Thiên Hạ. Với tư cách là một "tiền bối" bị ký sinh, sau đó lại phải quan sát toàn bộ quá trình mà chỉ ói ra một chút thì tố chất tâm lý cũng coi như tương đối tốt rồi.
Có điều, bây giờ việc liên hệ với An Thiên Hạ quả thật có chút khó khăn, vậy nên Phương Trường mạnh mẽ đè lưng về phía sau, chừa ra không gian tìm kiếm phần "Trợ giúp" trong khoang dinh dưỡng. Cậu tìm được phần liên lạc.
Phương Trường nhìn số thứ tự khoang dinh dưỡng của An Thiên Hạ, thử liên lạc.
Âm thanh An Thiên Hạ đặc biệt suy yếu, hơn nữa còn đang dùng một thứ gì đó che miệng lại nên tiếng không quá rõ ràng"... Alo... ?"
Tận mắt nhìn thấy trí khôn của lũ quái vật này, An Thiên Hạ có chút lo lắng, sợ nói sai câu đầu tiên là thăng luôn.
Phải biết rằng, kho dinh dưỡng này được mở ra từ bên ngoài, hơn nữa, chức năng đóng cửa đã hỏng, vậy nên, chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể kéo hắn ra rồi. Cho nên An Thiên Hạ cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Phương Trường:..."An Thiên Hạ, cậu nhìn về phía đối diện đi, tôi ở đó."
An Thiên Hạ cúi thấp người, tận lực né tránh bãi nôn của mình. Cằm đè vào cửa kính đến mức méo mó, biến hình luôn.
"Làm sao bây giờ! ? Mấy con quái vật đó sắp quay về rồi!"
Phương Trường: "Cậu có thể liên lạc với những người khác không?."
An Thiên Hạ: "Không, ở đây nhiều khoang dinh dưỡng lắm, tôi gặp được mỗi anh."
Tất cả khoang dinh dưỡng đều được bố trí thành từng vòng tròn xung quanh nhau như ma trận vậy, có điều