Hà Chính Nghĩa chạy tới bệnh viện, thấy đàn em mình đứa nào mặt mũi cũng sứt sẹo, đã vậy tay còn bó thạch cao.
Nhìn thấy cả đám ủ rũ ngồi gục trên hành lang vô cùng mất hình tượng, Hà Chính Nghĩa nổi trận lôi đình, xách tai Tào Mậu Lâm lên: "Đến cùng là ai ra tay? Là ai cả gan dám đánh chúng mày?"
Tào Mậu Lâm cúi đầu: "Đối phương chỉ có một người."
Hà Chính Nghĩa có chút ngờ vực: "Mang vũ khí ?"
"Dạ không có."
"Vậy mấy thằng chúng mày làm nó nằm ngang đi ra hả?"
Tào Mậu Lâm: "Hắn không có bị thương."
Hà Chính Nghĩa hít vào một hơi sâu, nếu không gã sẽ không kìm được mà đấm cái thằng trước mặt: "Phế vật!! Nguyên một đám người mà bị một người đánh cho tan tác? Rồi thằng đó đánh chúng mày trong bao lâu?"
Mặt Tào Mậu Lâm đã gần cúi sâu xuống đũng quần rồi. "Gần một phút."
Hà Chính Nghĩa tức đến mức không thở nổi. Gã lùi về sau mấy bước, nhìn đàn em của mình đang rêи ɾỉ ôm tay: "Tay đều bị bẻ gãy? Không tới một phút? Tất cả gần hai mươi người chúng mày!?"
Tào Mậu Lâm: "Vâng ..."
Hà Chính Nghĩa lại phải hít sâu thêm mấy lần nữa cho đủ tỉnh táo: "Chuyện vừa rồi cấm được nói ra ngoài dù chỉ là một chữ, coi như không có gì xảy ra!! Có điều đứa nào đánh chúng mày thì phải nhớ kĩ lấy mặt nó. Dám đập đàn em của Hà Chính Nghĩa tao à, món nợ này chắc chắn tao sẽ trả cho bằng được. Nó tới số với tao rồi. Còn chúng mày nữa, ngồi ở đây cho ê cái mặt ra à, thu dọn đồ đạc cút về cho tao!!"
Tào Mậu Lâm vội vã gật đầu, ảo não cùng Hà Chính Nghĩa ra ngoài.
Hà Chĩnh Nghĩa quay đầu, nhìn Tào Mậu Lâm gã chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại ba máu sáu cơn mắng tiếp: "Thứ gì đâu không có chí tiến thủ, nếu không phải anh mày nhờ tao chăm sóc thì tao phải nhọc lòng với mày như vậy sao? À đấy, hôm nay tưởng mày đi đòi nợ con điế* kia cơ mà!? Tiền đâu??"
Tào Mậu Lâm: "À, bọn em đến thúc giục rồi, cô ta bảo sẽ mau chóng sửa soạn."
Hà Chính Nghĩa chỉ muốn xông lên cắn chết cái thằng trước mặt: " ĐM!! Cái tao cần là tiền có trước mặt ngay lập tức. Nói với cô ta, đừng tưởng trèo lên được người cái lão giám đốc già khắm khú ấy là đéo phải trả tiền cho tao. Đừng có ép tao phải tự ra mặt, lão tử lấy ảnh khỏa thân của nó gửi cho thằng bồ hiện tại đấy. Để thằng đó xem rốt cục cô ta đã từng lang chạ với bao nhiêu thằng! Mẹ kiếp, tưởng nuốt được tiền của tao à, đâu có dễ!!! Nếu không trả tiền thì sau này chia tay muốn quay về cái nghề "bán trôn nuôi miệng" ấy tao cũng không giúp đâu. "
Tào Mậu Lâm gật đầu: "Vâng, em nhất định sẽ chuyển lời cho cô ta."
Phương Trường đưa Lưu Hiểu Hàn về tận nơi, sau đó mới tự mò về nhà mình. Trùng hợp, đúng lúc cậu về nhà thì cha cũng vừa về.
Mặt ông đỏ lừ, người toàn mùi rượu, thế mà vẫn còn đủ tỉnh táo để ngồi rung đùi thưởng trà trên sofa cơ đấy.
Phương Trường thấy bộ dáng của ông vô cùng vui vẻ, liền hứng lên trêu chọc: "Cha vui đến thế cơ à?"
Ông liếc mắt nhìn thằng con mình một cái: "Phí lời, cao hứng chứ. Với lại mấy ngày nay mày nhanh chóng đi lấy giấy phép cho cha nhé, đến lúc ấy cha chở mẹ đi leo núi giải trí cho thư thả. Nghe nói khu C mới xây một ngọn núi thủy tinh nhân tạo đấy, nghe hay nhỉ? "
Phương Trường liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng."
"Đúng rồi, nãy dì Hai con vừa gọi đấy, nói anh họ muốn mang bạn gái của nó đến, tên là gì nhỉ....À, Phùng Từ Manh. Cha xem qua ảnh rồi, nhỏ nhắn xinh xắn phết. Con cũng mau chóng tìm một người bạn gái đi."
Phương Trường gãi đầu, cảm thấy mình muốn điên luôn rồi, đi đâu cũng có người giục cưới.
Mà đấy, mỗi lần nghe cha mẹ giục đi tìm vợ là đầu óc cậu lại tự động nhảy số, không hiểu sao cứ tưởng tượng ra khuôn mặt nam thần cấm dục đẹp trai của boss đại nhân. Nghĩ đến đây, Phương Trường liền rất thương tâm.
Mong vợ cậu sau này đừng có giống boss đại nhân. Tuy rằng boss đại nhân đẹp thật, nhưng cậu chưa bao giờ thấy anh ta cười cả, hơn nữa khí tràng trên người cũng rất đáng sợ. Cậu không có máu M, nếu vợ tương lai dọa người như thế thì sao cậu chịu cho nổi !!!
Đến ngày gia yến, rốt cục Phương Trường cũng được gặp chị dâu đẹp đẽ, da trắng như tuyết, đảm đang hiền thục —— Phùng Từ Manh.
Phải công nhận, đúng là chị dâu tương lai đẹp thật.
Thế nhưng....
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng từ khi vào cửa, Phương Trường thấy trên trán cô ấy có một đường đen dài.
Nếu cọ phải cái gì bẩn thì sao không có ai nói cho cô ấy biết?
Phương Trường tưởng mình hoa mắt, lại dụi mắt liên tục nhưng khong hiểu sao cái đường đen vẫn rất rõ ràng. Là thật sao??
Kỳ quái, lần trước cậu cũng nhìn thấy được vầng hào quang trên trán boss đại nhân, nhưng đây là một đường màu đen....
"Khụ khụ khụ!" Lưu Hiểu Hàn thấy Phương Trường cứ nhìn chằm chằm bạn gái của anh họ liền ho khan vài tiếng cho cậu tỉnh. Thấy ho khan không tác dụng, liền giơ chân giẫm mạnh lên chân Phương Trường một cái.
Đương nhiên mặt anh họ Phạm Văn Hiên tối sầm cả rồi.
Dù là ai cũng thế, có bạn gái xinh đẹp mà để kình địch nhòm ngó đều sẽ tức giận vô cùng.
Hai người lớn lên cùng nhau, và Phạm Văn Hiên chính là "con nhà người ta" đúng chuẩn. Thành tích học tập tốt, ngoan ngoãn nghe lời, nỗ lực phấn đấu, ngay cả bài tập làm thêm không bắt buộc cũng thức đến khuya để cố gắng làm cho xong.
Ngược lại, Phương Trường đâu rồi? Từ nhỏ đã tụ tập đàn đúm đánh nhau, trốn học, gian lận .... không trò nghịch dại nào mà thiếu mặt Phương Trường.
Tiểu học, Phạm Văn Hiên đi thi được trọn vẹn 100 điểm còn Phương Trường thì xếp hạng nhất từ dưới đếm lên hết lần này đến lần khác. Mỗi lần Tết về người lớn trong nhà lại ca vang khúc nhạc: "Nhìn Phạm Văn Hiên nhà người ta đi, thành tích học tập quá tốt, còn Phương Trường thì sao, bùn loãng không trát nổi tường."
Thành tích học tập của Phương Trường kém nhưng được cái da mặt dày. Cha Phương nhận ra con trai mình không có máu hiếu thắng trong học tập, thế là trong nhà lại xuất hiện câu châm ngôn: "Phạm Văn Hiên khóc vì mình được 99.8 điểm, còn mày đứng đầu lớp từ dưới đếm lên lại suиɠ sướиɠ cười hả?"
Phương Trường suốt ngày nghe mắng, có lần đi thi về thấy điểm thấp, bỗng dưng nổi cơn sướt mướt, nhưng không hiểu sao không khóc được nên đành gào khan cho thỏa nỗi buồn.
Đáng tiếc, tường cách âm kém. Cha Phương nghe thấy tiếng gì đó trên lầu, chạy thục mạng lên xem có vấn đề gì không thì thấy cảnh tượng thằng con trai mình đang run run cầm bài kiểm tra, lại ngoác mồm ra gào linh tinh cái gì đó mà ông không hiểu nổi. Cha Phương bị cái tính trẻ con đó làm cho bật cười sặc sụa.
Có lẽ da mặt Phương Trường mỏng bớt là khi lên sơ trung, chứ trước đó mẹ cậu còn muốn mua cho mấy cân liêm sỉ trữ dần.
Trước đánh nhau Phương Trường còn coi đó như một thành tích đáng tự hào, Phạm Văn Hiên nghe cậu khoe khoang mà tức ứa gan, trong thâm tâm thầm mắng không biết bao nhiêu lần.
Thành phần cặn bã thế này mà không hiểu sao lại có thể đỗ