“Chờ đã!” Trong nháy mắt Nhị Cẩu ôm cái hộp lên, tôi nhìn thấy một lá bùa không giống như bình thường.
Lá bùa này được dán ở dưới đáy hộp, bởi vì quá cũ, màu sắc vàng khè gần như hòa làm một thể với cái hộp.
“Anh Lãng, cái hộp gỗ này là do tổ tiên của Lưu mù để lại, anh đừng có ý đồ với nó, nếu không thì Lưu mù sẽ liều mạng với em.
” Nhị Cẩu sờ thạch cao ở trên tay: “Ông già đó vẫn có bản lĩnh lắm…”
Nghe Nhị Cẩu nói như vậy, tôi càng cảm thấy cái hộp này có điểm lạ thường.
Cũng đúng thôi, cái hộp nhìn rất cũ, đặt trước mặt mình mà lại không ngửi thấy mùi gỗ mục nát, ngược lại còn mang theo một loại mùi vị nói không nên lời.
“Cậu có thể lấy cái hộp đi, nhưng mà tôi nhất định phải giữ lá bùa này lại.
” Đi vào trong phòng, đeo găng tay được sử dụng một lần dùng để khám nghiệm tử thi, cẩn thận tháo lá bùa được ép dưới đáy hộp ra.
Nó mỏng hơn trong tưởng tượng, không nhìn ra được chữ gì hết, nhưng mà nó bền hơn những tờ giấy bình thường.
“Anh Lãng, ở trên đó viết gì vậy?”
“Nếu như tôi có thể hiểu, tôi còn có thể ở đây mà bán mấy món đồ người lớn này à?”
Hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết rồng bay phượng múa trên lá bùa, biết là chữ hán, nhưng mà lại không hiểu nghĩa.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, vừa lấy lá bùa này ra, trong hộp gỗ xoan đào bốc ra một mùi khó chịu.
Tôi thấy không ổn lắm, nhét cho Nhị Cẩu một trăm năm mươi nghìn, rồi kêu cậu ấy trả lại cái hộp càng nhanh càng tốt.
Đợi đến khi trời tối, chuẩn bị vũ khí đầy đủ, yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn, im lặng nhìn đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ vừa tới 8 giờ tối, màn hình điện thoại di động sáng lên.
Không có tiếng chuông, không có rung, không có bất cứ nhắc nhở gì hết, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, rồi tiếp theo đó là số điện thoại lạ gọi vào.
“A lô…” Thân máy lạnh buốt dán ở bên tai, trong loa chỉ có tiếng khóc nức nở của phụ nữ: “Cô tìm ai?”
Tiếng khóc chậm rãi dừng lại, nhưng mà cảm giác kinh khủng dần dần ùa đến, giống như là người phụ nữ ở bên kia bước ra từ trong điện thoại, ghé