“Giang Thành hình như chưa từng nghe nói tới người này, lẽ nào là cậu chủ của doanh nghiệp nào đó ở ngoại tỉnh?”
“Thấy anh ta ăn mặc bình thường, không giống là con của ông trùm.
”
Trong hội trường mọi người thì thầm nói chuyện, trọng tâm của cuộc bàn tán của tinh anh các bên đều tập trung ở trên người tôi.
“Cao Lãng, đừng làm chuyện ngốc!” Trên lễ đài Diệp Sa có hơi xấu hổ, cô ta cầm chiếc nhẫn cưới trên tay, sợ thất thố mất khống chế.
Còn chú rể Giang Lễ lại nhăn mặt, mặt mày bất thiện, ngậm thìa vàng chào đời, từ nhỏ đến lớn ai không cung kính nịnh nọt anh ta.
Nhưng người trước mắt này lại mấy lần phá đám, khiến anh ta khó xử, không bước xuống được.
“Anh ta rốt cuộc muốn làm gì? Đám cưới tiến hành đến bước này, lẽ nào anh ta còn chuẩn bị cưới dâu? Không nói Diệp Sa có bằng lòng hay không, cả tòa nhà lớn này mười một nhánh bảo vệ sao có thể thả cho anh ta rời khỏi chứ?” Có thể trở thành người thừa kế của bất động sản Giang Cẩm, Giang Lễ tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, vẻ lỗ mãng ăn chơi bên ngoài phần lớn đều là diễn.
Giang Lễ nhìn chằm chằm tôi, trước đó anh ta không có để tôi vào mắt, dù sao một người là thiên chi kiêu tử đứng ở nơi cao, mà người còn lại chỉ là sống bằng dựa việc mở cửa hàng người lớn, người tương lai xám xịt giống như con chuột trong ống cống tối tăm.
Bầu không khí ngưng trọng, trình tự buổi lễ tỉ mỉ sắp xếp bị làm loạn, MC bị nghẹn lời một lúc lâu, đang muốn dựa vào lời ăn nói của mình để hóa giải sự lúng túng này, micro trong tay anh ta bỗng nhiên bị Giang Lễ giật mất.
“Tôi có chút ấn tượng với anh, anh tên Cao Lãng, đúng chứ?” Giọng nói của Giang Lễ truyền ra từ trong loa ở bốn phương tám phương quanh hội trường, có loại cảm giác ‘rất phúc kích’.
Tôi đứng ở bàn bên không có để ý anh ta, lại rút ra một điếu thuốc, lặng lẽ châm lửa.
“Người anh em này thật điềm tĩnh…”
“Cậu ta là người đầu tiên tôi từng gặp dám ở trước mặt đông đảo mọi người không nể mặt nhà họ Giang.
”
“Thư ký Trương, sau khi quay về gửi tư liệu về người này cho tôi.
”
Người tham gia đám cưới không chỉ có đối tác hợp