Sờ bức tường, môi của tôi khô khốc: “Lẽ nào bọn họ luôn đi theo đằng sau mình sao?”
Bỗng quay đầu, nhưng lại chỉ có một khoảng tối đen.
“Tiếng bước chân dừng rồi, chỉ có một mình mình đang di chuyển.
Không phải chứ, lẽ nào ngoài mình ra, mấy người bọn họ đều…”
Tôi nhìn ra cửa sổ, đèn tín hiệu của máy quay lóe lên, cô gái tên Anh Tử đó lại không thấy nữa!
Đứng ở góc tường, sự sợ hãi trước nay chưa từng có từ bốn phía bủa vây lại, giống như trong bóng tối có vô số đôi mắt đang nhìn tôi với ý không tốt.
Tôi cũng không thể bình tĩnh được nữa, rảo bước lao về phía cửa sổ, đó là ánh sáng duy nhất trong tầm nhìn của tôi.
Đẩy cửa sổ ra, nhảy ra hành lang, rời khỏi căn phòng tối đen âm u đè nén đó, cả người tôi ướt như chuột lột, ngồi bệt trên đất.
“Ha ha, thì ra lá gan của người lớn cũng nhỏ như vậy!” Nghe tiếng nhìn qua, Tú Mộc, Tiết Phi và Anh Tử đều trốn ở sau cửa phòng học, Tú Mộc trong đo ôm bụng cười lắc lẻ.
“Hai cậu ra ngoài từ khi nào?” Tôi cảnh giác nhìn hai người.
“Hai chúng tôi sớm đã đi ra rồi.
”
“Vậy tại sao bốn người chơi, lại thừa ra một người.
”
“Thật ra trong phòng học chỉ có bốn người chúng ta, còn tiếng bước chân, là vì tôi luôn di chuyển, sau khi vỗ vào vai của chú, tôi lại quay về chỗ cũ, như thế mới tạo ra hiện tượng giả dư ra một người.
” Tú Mộc dương dương tự đắc, trên người cậu ta không có sự sợ hãi và khủng hoảng đối với bóng tối của người cùng độ tuổi.
“Vô vị.
” Tiết Phi nhún vai: “Trên đời này trước giờ không có ma quỷ, đều là con người bịa ra tự mình dọa mình.
”
“Thì ra chỉ là một màn chơi ác.
” Thở phào nhẹ nhõm, tôi cất máy quay, từ trên đất đứng dậy: “Không sao thì tốt, trò chơi chơi xong rồi, các cô cậu mau về nhà đi.
”
Bây giờ đã qua nửa đêm, chắc ba mẹ của mấy đứa trẻ này cũng sắp sốt ruột đến phát điên rồi.
Ánh mắt của tôi lướt qua ba đứa trẻ ở trước mắt: “Sao lại thiếu một người?” Cô gái tóc ngắn tên Thẩm Mộng đó đâu?”
“Còn chưa ra sao? Đoán chắc một mình ở trong phòng học bị dọa tè ra quần rồi, ha ha!”
Sau khi Tú Mộc cười nói xong, đổi lại là sắc mặt xanh mét của tôi: “Còn, còn chưa ra?”
“Sao vậy? Chú