“Phật tổ? Từ trước đến nay tôi chưa từng có vị Phật vĩ đại nào có thể vì nguyện vọng của một người mà tàn nhẫn giết chết những người vô tội, sau đó còn không nhập luôn hồi, chỉ có thể quanh quẩn ở trong trường học khi còn sống, đây không giống tác phong của Phật Thích Ca.
”
“Lẽ nào? Phật tổ này chỉ Song Diện Phật?” Nếu như theo tất những gì Song Diện Phật đã làm ở nhà nghỉ An Tâm, vậy thì có thể nói rõ ràng, chỉ là nhà nghỉ An Tâm và trường cấp ba Tân Hỗ có mối quan hệ gì?
Trong thư tiết lộ rất nhiều tin tức, nhưng cũng mang theo rất nhiều nghi vấn.
“Trên thế giới còn có một người đàn ông ngốc nghếch như vậy, lại tình nguyện làm con chó cho một người phụ nữ.
” Lúc đọc mấy bức thư tiếp theo, Tú Mộc cũng ở bên cạnh tôi, trong lời nói của anh ta tràn đầy sự chế nhạo với Quách Quân Kiệt, như thể đây là bản năng từ trong xương tủy của anh ta.
“Thực ra cậu ta cũng rất đáng thương.
” Tôi không có bình luận gì với hành động của Quách Quân Kiệt, đây là thói quen của tôi, từ trước đến nay không bao giờ định nghĩa nhân cách của người phạm tội, bởi vì phía sau đại đa số những người bị mất đi lý trí đều ẩn giấu một trải nghiệm cuộc sống vặn vẹo.
“Anh nói một mình anh ta sao có thể báo thù toàn bộ trường học?” Tú Mộc tò mò chạm vào ngón tay bị chặt đứt ở trên bàn: “Trời ơi, thật ghê tởm.
”
“Không phải trên thư đã viết rất rõ ràng rồi sao? Có lẽ cậu ta đã uống một loại thuốc độc nào đó, sau đó nhảy xuống nguồn nước, kết quả hôm đó những người uống nước máy của trường đều có cử chỉ điên rồi, tinh thần ngẩn ngơ.
Tôi đoán mấy người trong phòng ý tế kia chính là vì uống nhầm nước máy, vì vậy mới nhảy lầu.
” Khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không, tôi cất bức thư thứ chín đi: “Cậu cảm thấy tôi nói có đúng không?”
Tú Mộc ăn không nói có gật đầu: “Làm thế nào tôi cũng không thể ngờ được.
”
“Cậu chắc chắn không ngờ đến.
” Tôi khẽ cười một tiếng, điềm nhiên như không tiếp tục nói: “Nếu như ngày đó cậu có thể đoán được, chắc chắn sẽ không uống nước máy của trường học.
”
“Nói cũng đúng.
”
Bầu không khí trong phòng ký túc xá đột nhiên đông cứng lại, yên tĩnh đến mức dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
“Anh phát hiện ra từ khi nào?” Mười giây sau, Tú Mộc mới lúng túng nói.
“Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bốn người các người thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
” Tôi lui về phía