“Lúc sắp chết cậu ta còn mang tấm ảnh này, không phải là vì trong lòng còn mang nỗi quyến luyến mà giống như một phương tiện để nguyền rủa hơn.
Cậu ta muốn tất cả những người trong bức ảnh đó phải chết.” Tôi đặt bức ảnh và bức thư tình cuối cùng của Quách Quân Kiệt lại cùng nhau, tìm kiếm xung quanh một hồi nhưng cũng không có manh mối gì.
“Đi thôi, đến chỗ thiêu hủy rác, ác mộng này sẽ kết thúc.”
Leo ra khỏi bồn bơm nước, thu hoạch cũng không tệ, tiếp theo chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc là có thể tìm được thi thể của Quách Quân Kiệt.
Nơi xử lý rác nằm ở nơi sâu nhất trong khuôn viên trường, mặt đất cỏ dại mọc um tùm, càng đi càng thấy hoang tàn.
Gió lạnh thổi qua quần áo của tôi, nghĩ đến dưới chân mình có thể có một số lượng lớn xác chết, tôi liền bước nhanh hơn.
“Tới rồi!”
Hai căn nhà trệt cạnh bức tường trường, cổng bị khóa chặt, cửa sổ được dán bùa chú kỳ lạ.
“Streamer, chúng tôi không thể đi cùng cậu vào trong được nữa, chúng tôi không thể vào ngôi nhà này.” Vừa đến gần chỗ thiêu hủy, sắc mặt Tú Mộc trở nên khó coi, làn da mịn màng có dấu hiệu nứt nẻ.
“Yên tâm, cứ để đó cho tôi.” Phản ứng của Tú Mộc có lẽ có liên quan đến bùa chú trên cửa sổ.
Tôi tiến lại gần xem xét thì thấy tất cả những bùa chú được vẽ bằng những thứ chữ kỳ quái.
Bởi vì đã từng có vết xe đổ ở khách sạn An Tâm cho nên tôi không thể liều lĩnh xé nó được.
“Lúc này phải đi hỏi chuyên gia mới được.” Tôi cầu cứu trong phòng livestream, kết quả có không ít mấy bọn giả danh lừa bịp, khoác lác, chẳng thấy ai đáng tin cậy.
“Lưu Bán Tiên có ở đây không? Lưu Bán Tiên có ở chân núi Thanh Thành không?” Bây giờ tôi mới nhớ tới người bạn tốt này, nhưng đáng tiếc là hôm nay anh ta không online.
“Bùa chú phong ấn Nguyên Thần? Xé tờ bùa kia ra không phải sẽ làm thức tỉnh nó sao?” Trong tất cả các comment có một cái thu hút sự chú ý của tôi, người gửi comment kia tên là Vạn Nhất Đạo Trưởng.
Tôi chú ý đến ông ta không phải vì ông ta nói có lý, mà