Nhìn Tiểu Phượng vui vẻ hơn nhiều, còn không ngừng gắp thức ăn cho mình, tôi có vài lời chỉ có thể nghẹn trong bụng, càng không thể nói ra miệng.
Ăn uống no say, cơn buồn ngủ ập tới, tôi kêu Tiểu Phượng ngủ trên giường lầu hai, tự tôi lại trải nệm ở lầu một.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức tôi khỏi cơn mộng đẹp.
“Ai vậy?”
Vừa mở cửa, là một người kỳ quái mặc áo gió, trùm kín mít.
“Tôi nói này anh ơi, đến tiệm đồ người lớn mua đồ cũng không phải chuyện mất mặt gì, đến mức ăn mặc như đặc công sao?”
Người đó giọng điệu lạnh lùng: “Vào trong nói chuyện, tôi có nghiệp vụ làm phiền anh.
”
“Nghiệp vụ?”
Vào nhà, kêu Tiểu Phượng ra ngoài trông tiệm, tôi pha ly trà cho người đàn ông mặc áo gió: “Không biết là nghiệp vụ phương diện nào?”
Đối phương không nói chuyện, chỉ đặt bao da lên bàn, sau đó mở ra: “Nghiệp vụ ba trăm triệu.
”
“Một con số lớn nha.
” So với rắc rối nhỏ của Hạ Gia Ý, đây mới là nghiệp vụ thực sự: “Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nói thử xem.
”
Người đó đứng dậy đứng ở cửa, xác định bên ngoài không có ai nghe lén, cởi mũ lại ngồi xuống: “Xin chào anh Cao, tôi là thư ký riêng của chủ tịch Hoàng công ty dược phẩm Kiền Đỉnh, tôi họ Trương.
”
“Hiện tại giới các anh đều thịnh hành mời thư ký nam à? Hân hạnh gặp mặt.
” Ánh mắt tôi chưa từng rời đi ba trăm triệu đó, đỏ thắm, nhìn thật xinh đẹp.
“Anh Cao, ba trăm triệu này chỉ là tiền cọc, nếu kết quả điều tra của anh có thể khiến chủ tịch Hoàng hài lòng, chúng tôi sẽ cho anh thêm ba trăm triệu.
”
“Trước sau sáu trăm triệu, các anh muốn tôi làm gì? Lén lấy bí mật thương nghiệp của công ty đối địch sao?”
“Là thế này, chủ tịch Hoàng tổng cộng có ba người con, hai nữ một nam, con gái lớn làm việc ở tỉnh khác, con gái thứ hai bệnh nặng liệt giường, con trai nhỏ duy nhất Hoàng Quán Hành vừa mới hai mươi tuổi nhưng lại cả ngày ăn không ngồi rồi, lưu lạc bụi hoa…”
“Anh