Phong Lưu Pháp Sư

Chương 117: Băng Lăng quả


trước sau

 

Dịch: troioi

biên dịch: anhtuanek

Hiệu đính: Aficio

Nguồn:www.

Trời đêm yên tĩnh, lấp lánh ánh sao, Long Nhất sắp phải ly khai tinh linh sâm lâm tự nhiên là phải muốn cùng với Lộ Thiến Á triền miên. Xuân ý bừng bừng dường như hòa tan hai người lại với nhau.

Thân thể Lộ Thiến Á mềm nhũn không xương nằm yên trong lòng Long Nhất, da thịt trắng nõn điểm từng giọt từng giọt mồ hôi tinh oánh thơm tho. Trong phòng tràn ngập không khí sau cơn hoan ái.

Long Nhất ngồi dựa nghiêng trên giường, bàn tay vô ý sờ nắn đôi ngọc thỏ trơn bóng trên ngực Lộ Thiến Á, trong đầu có muôn vàn ý nghĩ. Long Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận cũng như hình bóng phụ mẫu đan xen chấp chới trước mắt hắn. Cái ký ức của Tây Môn Vũ vốn bị chôn vùi nơi sâu thẳm nhất giờ như nước triều dâng lên cuồn cuộn.

Cục thế hiện tại của Thương Lan đại lục không rõ ràng, xung đột giữa Ngạo Nguyệt đế quốc và Nạp Lan đế quốc ngày càng tăng. Nguy cơ chiến tranh ngày càng rõ dần. Nhưng Cuồng Long đế quốc lại có thái độ ám muội, dần đây nhất dường như đang không ngừng giở trò. Theo ký ức của Tây Môn Vũ hiểu về Tây Môn Nộ, ông tuyệt đối không phải là một người cam chịu khuất thân dưới trướng người khác. Trước đây ông cũng đã ngầm để lộ ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo với Tây Môn Vũ. Cái đầu heo Tây Môn Vũ có thể không hiểu được, chứ Long Nhất là kẻ tham thấu cả về chính trị lẫn nhân tâm thì làm thế nào mà không nghĩ ra được chứ?

Tây Môn Nộ muốn đoạt lấy chính quyền thì biện pháp duy nhất chính là khuấy động chiến tranh ra khắp Thương Lan đại lục, cục thế càng loạn thì đối với ông càng có lợi. Đến lúc đó thì mình sẽ phải đi đâu theo ai đây? Hơn nữa còn có một rắc rối lớn là Long Linh Nhi ở giữa, chuyện này lại càng khó mà sắp xếp. Long Nhất chau mày thầm nghĩ.

Nghĩ hồi lâu, trời bắt đầu sáng mờ mờ, còn Lộ Thiến Á đã sớm thiếp đi trong lòng Long Nhất.

"Đánh thì cứ đánh đi, liên quan gì đến ta? Lão đầu tử muốn làm lớn chuyện thì đó là việc của lão. Sự sống chết của người dân trăm họ cũng đâu phải hỏi ở ta? Ta cũng không phải tới đây để làm người cứu thế, còn Long Linh Nhi thì đến đâu hay đến đó vậy." Long Nhất thở ra một hơi, mặc dù linh hồn bất đồng nhưng dòng máu đang chảy trong người hắn là của Tây Môn gia tộc. Cái cảm giác trung thành kỳ quái đó khiến hắn không cách nào có thể khoanh tay chẳng ngó ngàng gì đến đại sự của gia tộc.

Nhẹ nhàng đẩy Lộ Thiến Á đang quấn hắn như con bạch tuộc ra, Long Nhất nhẹ nhàng xuống giường mặc lại quần áo. Sau đó hắn ngồi nơi mép giường nhìn chăm chú tiểu tinh linh đáng yêu, đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt đang mỉm cười của nàng rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Ly biệt thực quá đau lòng, vậy mà trong vài tháng nay hắn đã trải qua mấy lần như thế. Do đó hắn không muốn gọi Lộ Thiến Á dậy là bởi vì không muốn nhìn thấy đôi mắt xoe tròn đẫm lệ của nàng, như thế con tim hắn sẽ rất đau đớn.

Vừa mới đi ra tới sân, Long Nhất liền bắt gặp thân ảnh thiên kiều bách mị của tinh linh nữ vương đang đứng cười cười ở đó, mắt phượng nhìn hắn có chút trách móc.

"Bà ở đây đợi ta sao? Nữ vương bệ hạ." Long Nhất cười hắc hắc nói. Ánh mắt háo sắc ghim chặt vào thân thể đẹp đẽ thành thục của tinh linh nữ vương. Hắn đi rồi chắc chắn sẽ không còn được thấy nữa.

Tinh linh nữ vương bị ánh mắt như sói của Long Nhất nhìn lên khiến cho thân thể trở nên nóng rực, nổi cáu nói: "Ngươi có tin là ta móc mắt ngươi ra hay không."

"Không thể kiềm được, không thể kiềm được." Long Nhất cười khan hai tiếng rồi chuyển ánh mắt đi. Những chuyện kiểu này tốt nhất phải dừng lại trước khi đi quá xa. Quá mức nói không chừng sẽ thực sự phạm phải sai lầm. Tinh linh nữ vương này đối với hắn có lực hấp dẫn không phải thường đâu.

"Ngươi ra sớm như vậy là muốn đi rồi à? Lộ Thiến Á có biết không?" Nét mặt tinh linh nữ vương trở lại bình thường, bà hỏi.

"Phải rồi. Nếu không sớm một chút sợ là đến không kịp. Bà cũng biết ưu điểm lớn nhất của ta chính là giữ lời đã hứa mà. Lộ Thiến Á đang ngủ ngon, không gọi nàng dậy thì tốt hơn." Long Nhất mặt dày nói. Bất quá chuyện này cũng đúng là như vậy.

Tinh linh nữ vương gật nhẹ đầu, không có phản ứng gì đối với sự khoe khoang của Long Nhất, chắc là đã thành thói quen.

"Chuyện ở đó nếu xử lý xong rồi thì mau trở lại nhé. Lộ Thiến Á nha đầu ngốc đó đối với ngươi tình cảm sâu nặng quá rồi, lúc ngươi không có ở đây cả ngày thất hồn lạc phách. Ài, tình ái là một thứ tự hại mình không ít a." Tinh linh nữ vương thở dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên mơ màng, dường như đang nhớ về cái gì đó.

Nhìn thấy bộ dạng của tinh linh nữ vương, Long Nhất khẳng định là bà ta đang tưởng nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào với cha của Lộ Thiến Á trước đây. Chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn có chút ghen tỵ.

Long Nhất lắc lắc đầu. Mình đúng là ăn phải dấm chua sao. Không biết cha của Lộ Thiến Á chết bao lâu rồi, mình có tư cách quản nhạc mẫu của mình nghĩ đến ai sao.

"Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi." Long Nhất tự cười nhạo mình, nói với tinh linh nữ vương.

Đi được hai bước, Long Nhất đột nhiên quay người lại, vừa khéo thấy tinh linh nữ vương hoảng loạn đưa ánh mắt sang chỗ khác. Gương mặt của bà đỏ lên, dường như có gì kỳ quái. Bà ta làm sao vậy nhỉ? Long Nhất nói thầm trong đầu.

Long Nhất lại bước đến trước mặt tinh linh nữ vương. Mũi ngửi thấy trên người bà mùi hương như hoa lan. Hương thơm kiểu này cũng chỉ có trên người những nữ nhân thành thục mới phát ra. Đối với nam nhân phải gọi là không thua gì xuân dược.

Long Nhất lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai quả toàn thân trắng muốt. Hai quả này lúc trước tiểu Tam tham ăn tìm thấy trong băng nguyên. Hắn vẫn mãi không biết là cái trái quái quỷ gì, vừa mới nhớ tới liền cầm ra để hỏi.

"Băng Lăng quả! Đây là ngươi tìm thấy trong băng nguyên phải không?" Tinh linh nữ vương giật mình la lên.

"Băng Lăng quả? Bà biết loại quả này à? Nó có phải là thứ tốt không? Người ăn vào sẽ không bị trúng độc chết chứ?" Long Nhất thấy biểu tình của tinh linh nữ vương như vậy, biết ngay không phải là đồ tầm thường.

"Băng Lăng quả trong truyền thuyết là loại quả thực vật duy nhất sống được trong băng nguyên, chỉ có trong một vài sách cổ mới có ghi lại về nó. Nghe nói loại thực vật này khiến ma pháp sư tu luyện thủy hệ ma pháp ăn vào có thể không chỉ tăng gia ma lực, tăng tốc độ tu
luyện thủy hệ ma pháp, mà quan trọng nhất chính là khiến người ăn vào có thể miễn dịch hỏa hệ ma pháp dưới cấp mười. Ngươi nói xem nó là đồ tốt hay không tốt?" Tinh linh nữ vương có chút kích động nói.

Long Nhất giật mình. Cái này thực sự là một loại đồ tốt. Ma pháp cảnh giới của bản thân hắn cũng đã lâu không tiến bộ chút nào. Ngoại trừ ma pháp hệ điện có chút hiện tượng mơ hồ đột phá ra, mấy thứ kia đều dừng lại ở cảnh giới cao cấp ma pháp sư khiến hắn vô cùng buồn phiền. Dù rằng ma pháp hắn thi triển ra so với người khác mà nói uy lực cao hơn vài phần. Nhưng uy lực của ma pháp cấp bảy so ma pháp cấp tám khác biệt rất xa. Hắn cũng chỉ có thể dùng kỹ xảo mà chiếm chút tiện nghi thôi.

Long Nhất không thể không nghĩ, nếu như mình ăn vào Băng Lăng quả này, ma pháp thủy hệ đó có thể đột phá đến cảnh giới đại ma pháp sư không? Mà tính ra, nếu không thể đạt đến, năng lực miễn dịch đối với ma pháp hỏa hệ dưới cấp mười cũng không tệ đấy chứ.

Nghĩ đến đó, Long Nhất bỏ một quả vào miệng, trái đó vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành chất lỏng ngọt thơm trôi vào cổ. Toàn thân sảng khoái như ngâm trong làn nước ấm.

"Vị không tệ, còn một trái cho bà này." Long Nhất nói như say, đem trái Băng Lăng quả kia đưa cho tinh linh nữ vương đang đứng ngẩn người ra.

Tinh linh nữ vương vui vẻ cười cười nhìn Long Nhất, nói: "Thể chất của ta lại không phải là thủy hệ, cho ta thì có tác dụng gì? Để lại đến lúc cho vị cô nương Vô Song kia đi. Thực ra, ngươi vừa mới lãng phí hết một trái. Ta vừa mới nói là Băng Lăng quả chỉ đối với pháp sư thủy hệ mới có tác dụng rõ rệt. Người khác ăn vào chỉ là phí của trời."

Long Nhất cười cười đem trái Băng Lăng quả còn lại liệng vào không gian giới chỉ. Dù gì cũng không tệ. Vậy đợi đến hai năm sau sẽ cho Vô Song cũng tốt. Chỉ có điều Băng Cung ở băng nguyên nên có lẽ món này đối với bọn họ mà nói cũng là đồ thông thường mà thôi.

"Ta đi đây, nữ vương bệ hạ, ta sẽ nhớ bà đó." Long Nhất vòng tay chào. Thân hình hắn nhấp nhô vài cái hướng ra bên ngoài tinh linh sâm lâm, để lại tinh linh nữ vương ánh mắt pha đôi phần phức tạp nhìn bóng lưng hắn mờ dần.

Vừa mới đến phía ngoài tinh linh sâm lâm, Long Nhất liền nhìn thấy Ny Tạp dẫn tinh linh hộ vệ đang đi tuần.

"Sớm thế, các vị mỹ nữ." Long Nhất cười hi hi đáp xuống trước mặt bọn họ.

Trông thấy Long Nhất, các mỹ nữ đó người nào người nấy cười chào hắn. Khí chất thân thuộc trên người Long Nhất đã sớm dành được hảo cảm từ bọn họ. Đương nhiên ngoại trừ đội trưởng Ny Tạp, nàng ta kiên quyết không lý gì đến hắn.

Long Nhất nhìn Ny Tạp đang quay mặt đi ở bên cạnh, cười nói: "Ny tử, vẫn còn giận ta sao?"

Ny Tạp không lên tiếng, mặt trơ trơ nhìn về nơi xa xăm.

Long Nhất nhún vai, quay lại bọn họ cười nói: "Các tiểu tinh linh, ta phải đi rồi. Các cô lúc tuần tra phải cẩn thận chút nhé." Nói xong, toàn thân Long Nhất chớp lên rồi biến mất khỏi nơi đó.

Ny Tạp quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy tàn ảnh của Long Nhất từ từ biến mất trong không khí. Nhất thời nàng cứ ngẩn người tại chỗ, cũng không biết là đang nghĩ đến chuyện chi.

Long Nhất dùng Phi Tường thuật cấp tốc bay về Mễ Á công quốc. Nếu dùng toàn lực chắc chắn giờ ngọ ngày mai là đến nơi.

Đang lúc Long Nhất nghĩ đến Long Linh Nhi đề xuất yêu cầu khó tin đó rốt cuộc là muốn làm gì, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể lạnh toát, trên người bất ngờ bắt đầu toát ra lam quang mờ mờ. Và trong ý thức hải, nguyên tố ma pháp thủy hệ màu lam nhạt cũng đúng lúc này bắt đầu tập trung bành trướng, đẩy những hệ nguyên tố ma pháp còn lại sang một bên, khiến Long Nhất cảm thấy nhức đầu kịch liệt.

Lảo đảo đáp xuống từ không trung, lao vào một cánh rừng bí ẩn, Long Nhất thả Cuồng Long thú và tiểu Tam ra, còn có năm bộ thất sát khôi lỗi, dùng ý niệm kêu bọn chúng làm hộ pháp. Rồi hắn phát tiếp một kết giới tinh thần ngăn chặn ma pháp đang xung động mạnh mẽ trên người không lộ ra bên ngoài.

Long Nhất khoanh chân ngồi xuống, nội lực bảo vệ tâm mạch, cực lực khống chế nguyên tố ma pháp thủy hệ đang bành trướng trong ý thức hải. Tinh linh nữ vương còn chưa nói với hắn sẽ có tình huống kiểu này phát sinh. Cứ như vậy nếu xử lý không khéo thì chẳng chết cũng sẽ trở thành si ngốc mất.

Nguyên tố ma pháp thủy hệ bành trướng cực mau, mật độ nguyên tố ma pháp trong vùng ý thức cũng càng lúc càng đậm đặc. Nguyên tố ma pháp của các hệ còn lại cũng bắt đầu đề kháng sự xâm lược của nguyên tố ma pháp thủy hệ. Kiểu này cứ tiếp tục chẳng biết lúc nào nguy hiểm sẽ bùng phát.

Toàn thân Long Nhất ướt đẫm mồ hôi lạnh, gần như không thể chịu nổi nữa. Nguyên tố ma pháp thủy hệ chứa trong trái Băng Lăng quả này thật là quá nhiều. Chỉ có điều hắn thực sự không hiểu vì sao tiểu Tam mắc dịch đó ăn đầy bao tử cũng không có chuyện như thế này. Hắn mới ăn có một trái mà trong vùng ý thức đã muốn nổ tung rồi. Thực là vận xui đổ lên đầu.

May thay lúc này, sự tăng trưởng của nguyên tố ma pháp thủy hệ bắt đầu từ từ yếu đi. Nếu như cứ duy trì cường độ như trước thêm chừng vài phút nữa, chắc chắn Long Nhất không thể tiếp tục kiên trì nổi. Từ phương diện này cho hắn biết vận khí của hắn không phải chỉ là tốt một cách bình thường.

Cuối cùng, sự tăng trưởng của nguyên tố ma pháp thủy hệ trong ý thức hải đã ngưng lại, Long Nhất bắt đầu dùng tinh thần lực ép nó lại. Nếu không, nguyên tố ma pháp của các hệ kia sẽ chẳng còn chỗ nào để chứa nữa.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện