Phong Lưu Pháp Sư

Chương 191: Liễu Nhứ (Bông Liễu) : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập


trước sau

 

Dịch: tuan_ftu

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

"Chờ sau này khi công lực ta vượt qua nàng thì sẽ nói tiếp nhé." Long Nhất trả lời lấy lệ. Hắn không phải là một tiểu nam sinh thừa thãi tinh thần trượng nghĩa, giúp đỡ cũng phải xem giúp đỡ cái gì. Cuốn vào trong cuộc phân tranh của Long tộc, chắc chắc là rất không sáng suốt.

Thiếu nữ đương nhiên nhìn ra Long Nhất đang nói lấy lệ, bèn dụ dỗ: "Ta sẽ không để ngươi giúp không công đâu. Ta có thể đáp ứng ngươi ba điều kiện. Chỉ cần ngươi đề xuất, nhất định ta sẽ cố gắng toàn lực để làm."

Long Nhất hai mắt trợn trắng. Lại tới rồi. Hắn nhớ tới ngày Mễ Á hoàng hậu, con hồ ly lẳng lơ đó, cũng từng thỉnh cầu hắn thế này, đồng thời cũng đã nói dĩ thân tương hứa (lấy bản thân mình làm điều kiện trao đổi) cùng với việc Hồ tộc phải thụ mệnh để làm điều kiện trao đổi hào phóng với hắn. Chẳng lẽ thiếu nữ Long tộc này cũng muốn như vậy? Lấy một con rồng làm lão bà, nàng ta cũng thật quá cường hãn.

Thấy Long Nhất cứ kỳ quái quan sát người mình, thiếu nữ nghi hoặc hỏi: "Ngươi vẫn còn có yêu cầu gì khác sao?"

Long Nhất nhìn vóc dáng ma quỷ của thiếu nữ Long tộc, hắc hắc cười đáp: "Có đúng là điều kiện gì nàng cũng đều có thể đáp ứng không?"

"Đương nhiên." Thiếu nữ nghiêm túc đáp.

"Cho dù ta bảo nàng bồi tiếp ta ngủ thì cũng có thể sao?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi tiếp, thân thể đã chuẩn bị né tránh cơn nộ hỏa của thiếu nữ.

Ai ngờ thiếu nữ hỏi lại với vẻ mặt nghi hoặc: "Bồi tiếp ngươi ngủ, tại sao? Ngươi không ngủ được sao?"

Long Nhất tức thì cười ngất, chẳng lẽ đây vẫn còn là một tiểu rồng cái tâm tình thuần khiết, liền trực tiếp nói rõ ràng: "Ta đang bảo nàng làm nữ nhân của ta."

Cuối cùng thiếu nữ rốt cuộc cũng nghe ra ý của Long Nhất. Nàng lập tức biến sắc mặt, muốn phát tác, nhưng vẫn cố gắng sử dụng lực kiềm chế siêu cường để áp chế nắm tay đang muốn bay thật nhanh đấm lên khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất. Nàng nghiến răng đáp: "Chờ tới ngày công lực ngươi vượt qua ta, ta tự nhiên sẽ suy xét. Nữ hài Long tộc chúng ta tuyệt không có bản sự cúi đầu trước một kẻ bất lực."

"Bỏ đi. Ta chẳng qua nói giỡn mà thôi, nàng cho rằng ta nguyện ý tìm một lão vu bà hơn mình mấy ngàn tuổi làm thê tử sao?" Long Nhất cười khẩy đáp.

"Ngươi …"

Hai người bốn mắt chọi nhau, một bước cũng không nhường. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Không có chuyện gì nữa, ta đi trước đây." Long Nhất nói xong bèn muốn xoay mình bỏ đi. Ai ngờ thiếu nữ lại lách mình chắn ở phía trước hắn.

"Chuyện vừa rồi thật không phải, hy vọng ngươi có thể giúp ta." Thiếu nữ cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt biểu lộ thần sắc ủy khuất rõ rệt.

Long Nhất nhẹ thở dài một hơi. Một con rồng cao ngạo vì để cứu phụ mẫu nàng mà có thể ăn nói nhẫn nhịn như vậy, hắn trong tâm bội phục, chỉ là … Long Nhất chậm rãi mở miệng: "Không phải là ta không giúp nàng, kỳ thực là sức không đủ. Nhưng ta có thể đáp ứng nàng, nếu như ngày nào đó công lực ta thực sự vượt qua nàng, đồng thời nếu ta vẫn còn chưa chết, ta có thể giúp nàng."

Thiếu nữ sững sờ, cảm kích nhìn Long Nhất. Nhãn quang của nàng tuyệt đối không nhìn lầm người. Nam nhân này tuổi còn trẻ mà công lực lại đạt tới trình độ như vậy, quan trọng nhất là bên cạnh hắn có mấy thần thú, nói không chừng còn có quan hệ gì đó với mấy vị thần. Hơn nữa, điều nàng coi trọng không phải công lực của Long Nhất. Sở dĩ đòi hỏi công lực hắn vượt qua nàng, đó là bởi vì để khi đến Long tộc, chí ít cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Nàng coi trọng chính là trí tuệ của hắn. Loài người từ trước tới nay luôn xảo trá. Nói không chừng, chỉ dùng một chút âm mưu quỷ kế là đã có thể cứu được phụ mẫu nàng ra.

Thiếu nữ lấy từ trên cổ tay xuống một chiếc vòng tay long hình kim sắc, đưa cho Long Nhất rồi nói: "Sau này nếu như ngươi gặp khó khăn thì hãy mở Truyền tống trận được thiết lập trong vòng tay này, ta nhất định sẽ tới giúp ngươi một tay. Cũng mong ngươi tuân thủ lời hứa, đợi sau này công lực ngươi vượt qua ta thì hãy cùng ta đi cứu phụ mẫu."

Long Nhất tiếp lấy chiếc vòng tay, nhìn ánh mắt cảm kích của thiếu nữ Long tộc đó, khóe miệng nở một nụ cười: "Được rồi. Nàng đã hết lời thỉnh cầu, ta cũng gắng gượng đồng ý." Hắn đeo vòng tay kim
sắc lên cổ tay mình. Món sanh ý này tính toán thế nào cũng không quá lỗ vốn. Sau này nếu như có nguy hiểm thì gọi con rồng cái khủng bố này đến. Còn như đợi công lực mình vượt qua nàng, ai biết được sẽ phải trải qua bao lâu.

"Ta tên là Long Nhất, vẫn còn chưa biết phương danh tiểu thư?" Long Nhất cười hỏi.

"Liễu Nhứ (bông liễu), ngươi có thể gọi ta như vậy đi." Liễu Nhứ đáp.

"Liễu Nhứ?" Long Nhất nheo mày, nhớ tới hai hàng liễu rủ thật dài trồng hai bên bờ sông.

Khi hai người từ phòng trong đi ra, mấy nữ nhân mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Phụ thân." Đại đầu quái ngó thấy Long Nhất, lập tức dùng thanh âm non nớt như trẻ con kêu lên một tiếng, tiếp đó lăn đến bên cạnh chân Long Nhất mà làm nũng.

Long Nhất ngồi xuống, vỗ vỗ lên đầu Đại đầu quái, nói với nó: "Con trai à, thế gian không có tiệc nào lại không tàn, duyên phận cha con chúng ta đến đây là kết thúc. Sau này con sẽ ở lại bên cạnh tỷ tỷ của con nhé."

Đại đầu quái lại không hiểu rõ ý Long Nhất rốt cuộc là gì, vẫn cho rằng hắn đang đùa nó, nên đi tới cọ cọ lên bàn tay của hắn.

"Nhị ca, huynh định bỏ rơi cháu trai của muội sao?" Tây Môn Vô Hận bất mãn hỏi.

Long Nhất quay đầu lại thở dài: "Tiểu muội, nơi này mới là nhà của Đại đầu. Chỉ có ở đây nó mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, chẳng lẽ lại bảo nó đi theo chúng ta học đấu khí và ma pháp của loài người sao?"

Tây Môn Vô Hận liền lặng thinh chẳng thể nói gì được nữa.

"Tốt rồi, chúng ta đi thôi, trong mười ngày nữa phải quay về. Hạn kỳ hai tháng cũng không còn nhiều lắm, tới khi bỏ lỡ thời gian, ta xem các nàng muốn khóc cũng khóc không nổi đâu." Long Nhất đứng lên cười nói. Hắn quan thiết nhìn Đại đầu quái, nó đã làm nhi tử của hắn một khoảng thời gian, sau đó liền dẫn mấy nữ nhân đi ra ngoài cung điện.

"Phụ thân, đợi." Đại đầu quái thấy Long Nhất rời đi, lưu luyến nhìn Long cung với bức tường màu vàng rực rỡ, rồi cũng đi theo Long Nhất ra ngoài.

Liễu Nhứ thần sắc phức tạp thở dài một hơi, một đạo kim quang phát ra từ trong tay nhập vào trong cơ thể Đại đầu quái. Đại đầu quái lập tức toàn thân mềm nhũn, mê man thiếp đi.

Long Nhất quay người, không nhịn được mở miệng dặn: "Liễu Nhứ, nàng phải chiếu cố Đại đầu thật tốt đó."

"Yên tâm đi, nó là đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó. Cám ơn sự chiếu cố của các người đối với nó trong khoảng thời gian trước đây. Kết giới bên ngoài đã được ta mở ra rồi, thứ cho không tiễn xa được." Liễu Nhứ bế Đại đầu đang nằm trên mặt đất lên, nhẹ nhàng nói với mấy người Long Nhất.

Long Nhất nhẹ gật đầu, dẫn mọi người bay lên khỏi mặt sông. Bọn họ vừa thoát ra, nước sông liền hợp lại, chảy xiết về xuôi.

"Lên đường về nhà." Long Nhất phất tay, dẫn đầu lướt về phía trước. Nói trở lại, ở Ma ảo sâm lâm cũng xem như có nhiều thu hoạch, chẳng những được kiến thức Địa tinh tộc trong truyền thuyết mà còn có được hỏa hệ thần thú Hỏa kì lân, lại còn nhận một con rồng làm nhi tử, xem ra cũng có chút sắc thái truyền kỳ.

Mấy người Long Nhất mang theo tâm tình dạt dào niềm vui quay trở về. Ở trong Ma ảo sâm lâm đã hơn một tháng, bọn họ cũng nhàm chán rồi. Loại sinh hoạt dã nhân này đâu thoải mái bằng ở Thánh Ma học viện chứ.

Trong lúc bọn họ đi chưa xa lắm, bước chân đang tiến lên phía trước của Long Nhất đột nhiên đình trệ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy một đạo kim ảnh đáp xuống vuông góc với đường chân trời, vừa chớp lên đã mất hút, phương hướng chính là đại hà, nơi ở của Liễu Nhứ.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện