Phong Lưu Pháp Sư

Chương 205: Thủy Nhược Nhan phẫn nộ


trước sau

 

Dịch: Raphael

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Tây Môn Vô Hận quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cứng đờ sau đó lại khôi phục như bình thường. Nàng cười nói: "Linh Nhi, ngươi dậy rồi à, mau đến xem nhị ca làm tóc giúp ta, có đẹp không?"

Long Linh Nhi rụt rè liếc mắt nhìn Long Nhất, rồi bước tới, lẳng lặng ngắm kiểu tóc mới lạ đáng yêu đó của Tây Môn Vô Hận, bên tai dùng sợi tóc tết thành hai đóa bách hợp, mái tóc dài buông xuống sau lưng, quả nhiên là đặc biệt xinh đẹp.

Lúc này, Tây Môn Vô Hận đứng lên, quay hai vòng tại chỗ, dây lưng lụa phất phơ uốn lượn theo động tác xoay người, thật giống như tiên nữ hạ phàm a.

"Thật xinh đẹp." Long Linh Nhi lẩm bẩm nói, nhãn thần lộ chút hâm mộ.

"Thật sao? Ta phải tận mắt xem mới được." Tây Môn Vô Hận cười, như cơn gió lướt vào phòng ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm, ngẩn ngơ thấy trong gương hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp như không vương chút bụi trần. Đó thật là mình sao?

Tây Môn Vô Hận nghiêng trái nghiêng phải, nét mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ. Nàng lao ra, hưng phấn ôm cổ Long Nhất rồi hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, sau đó nhìn Long Linh Nhi, cười hì hì nói: "Linh Nhi, ta hôn nam nhân của ngươi, ngươi không để ý chứ."

Long Linh Nhi nhìn sang phía Long Nhất. Nàng trong lòng tự nhiên là không để ý. Hai huynh muội thân mật như thế tại Thương Lan đại lục cũng không thấy nhiều, nhưng cũng không phải không có, cho nên cũng không có vẻ gì là bất thường cả. Nàng bây giờ chỉ là có chút lo lắng, trải qua sự việc tối hôm qua, Long Nhất trong lòng có còn tức giận nàng không? Nàng suy nghĩ cả đêm, mặc dù vẫn còn có một chút bối rối, nhưng nàng nghĩ nàng thật sự đã yêu hắn. Cảm giác trái tim đau đớn sâu sắc đó đến từ đáy lòng thật sự là chân chân thực thực. Nếu cảm giác đó cũng có thể làm giả, chỉ có thể nói tinh thần nàng đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Long Nhất thấy Long Linh Nhi đáng thương đang chăm chú nhìn hắn, đại thủ vươn ra ôm nàng vào trong lòng. Không đợi Long Linh Nhi vui mừng, hắn liền liên tiếp lấy tay vỗ đét đét lên kiều đồn nàng mấy cái. Nỗi đau đớn vì bỏng rát làm cho Long Linh Nhi lệ quang long lanh, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui. Long Nhất như vậy chứng tỏ đã tha thứ cho nàng a.

"Linh Nhi, bắt đầu từ bây giờ, cả thân thể cùng trái tim nàng đều thuộc về ta, nếu dám để cho chúng vượt quá giới hạn chút nào, ta sẽ đem kiều đồn của nàng ra đánh đến nở hoa, nghe rõ chưa?" Long Nhất nâng cằm Long Linh Nhi lên, dùng ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng.

"Mmm" Long Linh Nhi cắn môi dưới dùng sức gật đầu.

Long Nhất hài lòng gật đầu, cúi người xuống hôn phớt một cái lên khóe môi Long Linh Nhi.

"Xú nhị ca, nếu muốn thân mật thì đi ra chỗ không có ai nhé, đừng ở đây đầu độc muội là thiếu nữ trưởng thành rồi đấy." Tây Môn Vô Hận bĩu môi bất mãn nói.

Long Linh Nhi thẹn thùng vùng vẫy trong lòng Long Nhất thoát ra, co lại sau lưng Tây Môn Vô Hận.

Long Nhất cười cười, đặt mông ngồi xuống trường kỷ, chậm rãi nói: "Ta quyết định rồi. Vài ngày nữa lên đường trở về Đằng Long thành, các nàng cũng đi cùng ta."

"A, hay quá, rốt cuộc có thể về nhà rồi." Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi hưng phấn nhảy nhót. Tính ra các nàng cũng đã hơn một năm rồi không về nhà. Từ trước tới nay chưa hề xa nhà lâu như vậy a.

Vui vẻ một lúc, Tây Môn Vô Hận định thần lại, nói: "Nhị ca, sao chúng ta không lập tức lên đường vậy, huynh còn có chuyện gì phải làm sao?"

Long Nhất gật đầu. Tinh Linh công chúa Lộ Thiến Á và tên to xác Man Ngưu cho đến giờ vẫn chưa đến tìm hắn, hại hắn phải nóng lòng mong đợi. Cho nên hắn quyết định trước khi lên đường sẽ ghé qua Tinh Linh sâm lâm.

"Nhị ca, huynh còn có chuyện gì hả, không phải lại muốn đi tìm tiểu muội muội nào chứ?" Tây Môn Vô Hận cười khanh khách chọc.

"Đoán đúng đó, ta phải đến Tinh Linh sâm lâm." Long Nhất cười thừa nhận. Dù sao sự phong lưu của hắn ai chẳng biết, cũng không có gì phải giấu giấu giếm giếm.

"Là đi tìm nàng tinh linh xinh đẹp kia sao?" Long Linh Nhi hỏi, nhớ lại ngày đó tại Mễ Á công quốc đã nhìn thấy nàng tiểu tinh linh xinh đẹp thuần khiết đó ở bên cạnh Long Nhất.

"Đúng vậy." Long Nhất gật đầu đáp.

"Vậy dẫn bọn muội đi cùng đi, muội rất muốn được kiến thức một chút về Tinh Linh sâm lâm trong truyền thuyết. Nghe nói nơi đó có thể so với tiên cảnh, là địa phương mĩ lệ nhất Thương Lan đại lục." Tây Môn Vô Hận kéo ống tay áo Long Nhất năn nỉ, còn Long Linh Nhi cũng lộ ra ánh mắt khẩn cầu.

Long Nhất suy nghĩ một chút, dẫn các nàng đi Tinh Linh sâm lâm không phải không được. Cũng chẳng biết phải đến lúc nào mới trở lại Mễ Á công quốc đây? Cho nên hắn gật đầu, lập tức đổi được tiếng hoan hô của hai nàng cùng với hai nụ hôn nồng ấm mà thơm mát.

Sau một lúc vui đùa cùng hai nàng, sự ngăn cách với Long Linh Nhi nảy sinh lúc trước rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa, hai người lại khôi phục trạng thái dính như keo.

Khoảng giữa trưa, Lâm Na tới tìm lưỡng nữ, sau khi thấy Long Nhất không khỏi ngẩn ra, lại nhìn thấy Long Linh Nhi ngồi trên đùi hắn, trong lòng thầm nhủ, hai người này đêm qua còn không biết vì nguyên nhân gì mà cãi nhau, thế nào mà hôm nay lại có bộ dáng tình chàng ý thiếp dạt dào tình cảm thế này? Thật sự là không hiểu nổi.

"Nhị ca, thị nữ của huynh tới, mau sai bảo gì đó đi." Tây Môn Vô Hận cười hi hi nói.

Long Nhất cười đáp: "Người ta coi như không thừa nhận rồi. Dạng thị nữ có chết cũng không nhận sai này không cần đâu."

Gương mặt tươi tắn của Lâm Na liền hết trắng lại đỏ, hầm hừ nói: "Ai nói ta không thừa nhận. Lâm Na ta là người dám nói dám làm."

Long Nhất kinh ngạc nhíu mày, bĩu môi nói: "Là gia gia nàng ngày hôm qua giáo huấn nàng sao. Thị nữ mà tâm không cam, tình không nguyện ta cũng chẳng cần."

Lâm Na trừng mắt, yêu kiều quát: "Ngươi nói bậy, ta đây là nguyện ý cá cược bị thua, ta mới không muốn làm rùa đen."

Long Nhất trong lòng cười thầm, nguyên lai là như vậy a, nhưng khuôn mặt
tuấn tú lại trầm xuống, nói: "Thị nữ to gan, dám dùng thái độ này nói chuyện với chủ nhân, còn không mau mang cho lão tử chung trà lại đây."

Lâm Na ngớ ra, rồi giật mình, cười duyên ứng tiếng đáp: "Vâng, chủ nhân." Nói xong liền rót một chung trà, đưa tới trước mặt Long Nhất cười nói: "Chủ nhân, xin mời dùng trà."

Long Nhất tiếp lấy chung trà, thấy Lâm Na hết sức cao hứng, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: "Nha đầu này sao lại cao hứng như vậy, chắc không phải nội tâm ả ta tiềm tàng khuynh hướng thích bị ngược đãi chứ."

Long Nhất nhấp một ngụm trà, cẩn thận đánh giá Lâm Na. Ngũ quan tinh mĩ, mái tóc đỏ như lửa, vóc dáng trước vểnh sau cong, chẳng trách vừa nhìn đã mang lại cho người ta một loại cảm giác nóng bỏng.

"Ngươi làm gì mà nhìn người ta như vậy." Lâm Na bị Long Nhất nhìn chăm chú thì có chút thẹn thùng, không khỏi sẵng giọng.

Ánh mắt Long Linh Nhi lóe lên, nghe ngữ khí Lâm Na, hình như có chút thành phần làm nũng ở bên trong. Cái này tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm a.

"À à, ta ngắm thị nữ của ta không được sao? Đến lúc ta đi rồi sẽ không còn nhìn thấy nữa." Long Nhất cười đáp.

Lâm Na sửng sốt, hỏi: "Các ngươi phải đi à?"

"Ừ, đi ra ngoài lâu như vậy, chúng ta cũng cần phải trở về, nàng coi như cũng làm thị nữ của ta rồi, điều ước đánh cá kia cũng coi như xong rồi." Long Nhất nói.

"Thế nhưng… thế nhưng… Lâm Na lắp bắp không biết phải nói cái gì, nội tâm cảm xúc lẫn lộn, có chút cay đắng có chút xót xa, buồn bã.

"Không có thế nhưng gì cả, nàng là cháu gái của lão đầu Phổ Tu Tư kia, ta còn sợ lão một mồi lửa đem ta nướng chín đây?" Long Nhất cười hắc hắc.

Lâm Na vân vê vạt áo, vẻ mặt có chút ương ngạnh, nói: "Coi như ngươi có lương tâm. Ta thật mong như thế. Ai muốn làm thị nữ của tên thối tha nhà ngươi chứ."

Long Nhất nhún vai, xoa xoa bụng nói: "Đói quá rồi, chúng ta đi ăn thôi."

Bốn người đi xuống lầu, ai ngờ trên đường lại vừa vặn chạm mặt Thủy Nhược Nhan vừa kết thúc giờ học, quay lại đúng lúc. Mĩ nữ đều tụ tập lại rồi, tự nhiên là bị hàng ngàn hàng vạn ánh mắt, có ghen ghét có cả bội phục, cùng nhòm vào.

Long Nhất quả thật da mặt rất dày, mặt không đỏ tim không nhảy mạnh tiếp nhận mọi ánh mắt chăm chú ngưỡng mộ của chúng nhân. Loại cảm giác này nói thật là vô cùng bay bổng. Hắn bây giờ là một huyền thoại ở Thánh Ma học viện, sau này rời khỏi học viện, loại cảm giác này sẽ không có lại được nữa.

Đi tới Túy Hương lâu, ông chủ đó có lẽ nhận được chỉ thị của Phong Linh, cung cung kính kính tiếp đón bọn họ đến phòng thượng khách vẫn thường ngồi trước đây.

Trong lúc ăn, Thủy Nhược Nhan từ miệng của các nữ tử biết được tin tức Long Nhất sắp rời đi, liền tức khắc ngây ra như tượng gỗ, cái thìa trên tay cũng rớt xuống. Phản ứng mạnh mẽ này làm cho mọi người đều giật mình.

Sau nửa ngày, Thủy Nhược Nhan mới hồi phục lại tinh thần, nàng trầm mặc không lên tiếng nhặt cái thìa rơi trên mặt bàn lên, đảo thức ăn trong bát một cách vô ý thức. Thật lâu, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Thật sự phải đi sao? Không trở lại sao?"

Long Linh Nhi lườm Long Nhất một cái, tay xinh hung hăng véo vào hông hắn. Tên xấu xa chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt này, ngay cả giáo sư cũng câu dẫn, thật muốn kéo rách khóe miệng hắn, cái khóe miệng thường xuyên đọng lại nụ cười mỉm câu nhân, xem hắn làm sao còn quyến rũ người ta nữa.

Long Nhất hít vội một hơi, vươn bàn tay ra luồn vào giữa cặp đùi Long Linh Nhi. Long Linh Nhi liền tức khắc cả người rã rời, tay xinh trên hông hắn cũng từ véo biến thành ôm.

"Nhất định là sẽ trở lại chứ, chỉ là chẳng biết phải đợi tới khi nào thôi." Long Nhất đáp.

"Ôi, là như thế sao?" Thủy Nhược Nhan ngơ ngác đáp lại. Bầu không khí trên bàn ăn như chùng xuống, mấy nữ tử mỗi người đều có tâm sự riêng, lẳng lặng như những kẻ mất hồn.

Long Nhất xoay xoay đôi đũa trong tay, nhìn mấy nữ nhân thần thái không giống nhau, trong lòng cười khổ không thôi. Mẹ kiếp, làm lão tử nộ hỏa thật rồi.

"Các nàng ăn đi, ta đi vào phòng vệ sinh chút." Long Nhất không chịu nổi bầu không khí buồn tẻ như vậy, đứng dậy đẩy cửa đi ra.

Đi tới phòng vệ sinh, Long Nhất cởi quần, thoải mái khoan khoái vừa huýt sáo vừa đi tiểu. Đúng lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên bình một cái bị đẩy tung ra, Thủy Nhược Nhan mang theo vẻ mặt tức giận xông vào.

Long Nhất đúng lúc đang sảng khoái, chợt thấy một nữ nhân xông tới, tức khắc thân thể run lên, thiếu chút nữa tiểu cả lên quần, vội vàng kìm nén lại. Hắn bối rối đem tiểu huynh đệ nhét lại vào trong quần.

"Nàng vào đây làm gì, phòng vệ sinh nữ ở bên đối diện." Long Nhất cười khổ nói.

Thủy Nhược Nhan tức giận nhìn Long Nhất, khóa trái cửa phòng vệ sinh lại, từng bước từng bước một tiến lại gần hắn.

Trái tim Long Nhất gõ như trống làng. Nữ nhân này quả không bình thường a, chẳng lẽ lại muốn đè hắn ra làm trong nhà vệ sinh này sao.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện