Phong Lưu Pháp Sư

Chương 241: Bữa tiệc cung đình (trung)


trước sau

 

Dịch: Long Nhất

sưu tầm

:

                  

          Ánh mắt Long Nhất lóe lên, khẽ mỉm cười cất tiếng: "Phong thái của Thái tử điện hạ vẫn y nguyên không giảm sút chút nào a."

"Hai năm không gặp, ngươi đối với ta dường như xa cách hơn nhiều. Trước đây ngươi vẫn kêu ta là ca ca mà." Thanh niên nam tử cười nói, thuận tay buông nữ nhân thiên kiều bách mị trong lòng ra, bước tới trước mặt Long Nhất.

Ký ức của Long Nhất như thủy triều ào ạt trào dâng. Thanh niên nam tử này chính là Long Ưng, con trai thứ năm của Long Chiến, cũng là đương kim thái tử, lớn hơn Tây Môn Vũ ba tuổi. Trên mặt y thường ngày vẫn treo một nụ cười lịch lãm, đối đãi với nữ nhân rất hào hoa phong nhã, hồi đó vẫn được xưng tụng là hoàng tử đa tình. Long Ưng trong ký ức đối với Tây Môn Vũ quả thực rất tốt, thường vẫn lẻn ra khỏi cung đến đùa nghịch với hắn, lại còn truyền thụ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm đối phó với nữ nhân. Chỉ bất quá lại không học được sự ôn nhu đa tình của Long Ưng mà lại học được "Ngự nữ thần công" của y. Tây Môn Vũ trong ký ức đối đãi với Long Ưng còn thân thiết hơn cả với thân đại ca, mà Long Ưng cũng đã rất nhiều lần giúp hắn thoát được trách phạt.

"Trước đây là ta chưa hiểu chuyện, nếu có gì mạo phạm xin Thái tử điện hạ bao dung nhiều nhiều." Long Nhất cười đáp.

Long Ưng quét mắt đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới một hồi mới khẽ thở dài một hơi nói: "Ngươi quả thật đã thay đổi rồi, mới đầu nghe người khác nói ta còn không tin, hiện tại thì ta không thể không tin rồi."

Long Nhất cười cười không hề đáp lại. Hắn không phải là Tây Môn Vũ trước đây, cho dù phần cảm tình đó vẫn còn, nhưng hắn và Long Ưng thủy chung đã là người ở hai chiến tuyến. Mà Long Ưng thân là thái tử, không có lý nào lại không biết cuộc đấu giữa Long thị bọn họ và Tây Môn gia tộc đang ngấm ngầm nổi lên.

Long Ưng ra hiệu cho nữ tử cùng đi lui lại, quay mình nói: "Chúng ta hai từ huynh đệ vẫn như trước đây. Mặc dù ngươi hiện tại không gọi ta là ca ca nữa nhưng trong lòng ta, ngươi vẫn y nguyên là đệ đệ của ta."

Long Nhất trầm mặc không nói. Hắn nghe ra sự chân thành trong ngữ khí của Long Ưng, nhưng trong thời điểm này y vẫn nói như vậy thì đáo để là y ngốc nghếch hay là còn có mục đích khác. Long Nhất không thể không hoài nghi như vậy.

Hai người tiến lại sát bờ hồ, ngửa mặt đón gió, ngắm trăng, xem ra thật giống hai huynh đệ.

"Hồi đó, ta quả thực không ngờ tới ngươi lại thực sự hạ thủ với Linh Nhi." Long Ưng đột nhiên mở miệng, đề cập đến chuyện phát sinh lúc Long Nhất vừa lạc đến thế giới này.

Long Nhất rùng mình, cười khổ đáp: "Ta cũng không ngờ tới."

"Hồi đó ngay cả ta cũng tức giận muốn giết ngươi. Ngươi có biết khoảng thời gian đó Linh Nhi đau khổ thế nào không?" Long Ưng nhàn nhạt hỏi.

"Bây giờ không muốn giết ta sao?" Long Nhất hỏi ngược lại, ngữ khí cũng bình thản như vậy.

Long Ưng liếc nhìn Long Nhất một cái, nói tiếp: "Chuyện giữa ngươi và Linh Nhi ở Mễ Á Thánh Ma học viện ta đều biết. Linh Nhi có thể hạnh phúc, ta phải chúc phúc các ngươi."

Chân mày Long Nhất cau lại, Linh Nhi thật sự có thể hạnh phúc sao? Nàng giờ đây vẫn vờ như không biết đến cuộc minh tranh ám đấu giữa hoàng tộc Long thị và Tây Môn gia tộc. Nhưng đợi đến khi sự việc phát triển đến mức không thể né tránh đối đầu trực tiếp, nàng sẽ phải đối diện thế nào đây?

"Có lời chúc phúc của người, Linh Nhi theo ta thực sự có thể có hạnh phúc sao?" Long Nhất thấp giọng hỏi.

Ánh mắt Long Ưng lập tức biến thành sắc bén, nhưng tức khắc lại hòa hoãn trở lại. Y bình thản nói: "Ngươi hãy rời khỏi Đằng Long thành đi. Dẫn theo Linh Nhi chạy càng xa càng tốt, có một số việc ngươi không nhúng tay vào mới tốt."

"Rời khỏi? Rời khỏi thì sẽ không có việc gì liên quan đến ta sao? Vậy nếu kêu người rời khỏi, người có thể làm được không?" Long Nhất nhìn lên ánh trăng nhàn nhạt hỏi.

"Ta. làm không được." Long Ưng ngập ngừng, nhẹ giọng đáp.

Nhất thời hai người chìm vào trong sự trầm mặc. Long Ưng có thể chèn ép được bốn vị ca ca để đoạt được ngôi vị thái tử tuyệt không phải là kẻ tầm thường. Y đối với Tây Môn Vũ lại thực sự có vài phần tình nghĩa. Hoàng cung quy củ sâm nghiêm, hoàng tử công chúa nếu không được
hoàng thượng cho phép tuyệt không thể xuất cung. Hồi đó y vô cùng khao khát cuộc sống bên ngoài, có một ngày Hoàng cung cử hành yến hội, y gặp được tên Tây Môn Vũ nhỏ hơn y ba tuổi. Tây Môn Vũ khi đó đã là kẻ coi trời bằng vung, trời chẳng sợ đất chẳng dè, mặc dù chuyện xấu đầy rẫy nhưng lại cũng rất có nghĩa khí. Hai người mới gặp mà đã như bạn cũ, tâm đầu ý hợp. Theo sự bố trí tinh quái của Tây Môn Vũ, y thuận lợi cải trang xuất cung, ở bên ngoài quậy phá đến trời sầu đất thảm. Có lần thứ nhất tự nhiên là sẽ có lần thứ hai. Đặc biệt là có một lần hai người lén lút ra ngoài thành gặp phải giặc cướp, Tây Môn Vũ nhận một đao thay y, bắt đầu từ đó trong đáy lòng y liền coi Tây Môn Vũ như đệ đệ của mình.

"Tây Môn Vũ, ngươi nhất định không chịu rời đi sao? Chỉ cần ngươi rời khỏi Cuồng Long đế quốc, ta có thể bảo đảm cho sự an toàn của ngươi." Long Ưng rốt cuộc không nhịn được cố gắng thuyết phục.

"Một ngày nào đó ta sẽ ra đi những tuyệt đối không phải bây giờ." Long Nhất lắc đầu chăm chú nhìn Long Ưng, cũng không tưởng được Tây Môn Vũ lại có một bằng hữu như vậy. Long Ưng thân là thái tử khẳng định nói như vậy cũng coi là tận tình tận nghĩa. "Vô tình tối thị đế vương gia"- nhà đế vương là nơi vô tình nhất, có thể làm đến mức này cũng coi là cực hạn của Long Ưng.

Long Ưng đặt tay lên vai Long Nhất, nhãn thần từ ngưng trọng biến thành sắc bén, trên người cũng tự nhiên tán phát một cỗ khí thế uy nghiêm. Y cất giọng lạnh lùng: "Vậy được, nếu như quả thực đến bước đó, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

"Cũng vậy thôi, thái tử điện hạ cũng cần cẩn thận mới được." Long Nhất không lùi một bước đối mắt cùng ánh mắt bức nhân của Long Ưng.

"Hoàng thượng giá lâm." Đúng lúc đó, một thanh âm bén nhọn truyền tới.

Long Ưng vỗ vỗ vai Long Nhất, quay mình đi về nơi cử hành yến hội đằng xa, còn mấy tia khí cơ khóa chặt phía trước hắn cũng nhanh chóng rời đi.

Long Nhất nhìn theo cái bóng của Long Ưng được ánh trăng in trên mặt đất, khẽ nở nụ cười kì quái. Hắn lẩm bẩm nói: "Không ngờ bên cạnh gã cũng có cao thủ như vậy, thế giới này thật là ngọa hổ tàng long a."

Khi Long Nhất hòa vào trong đám đông, Long Chiến cũng vừa kết thúc mấy câu phủ dụ như thông lệ. Lúc này, yến hội mới chính thức bắt đầu.

Bữa tiệc được tổ chức trong đại điện bên cạnh ngự hoa viên, đợi cho mọi người đến nơi, đám cung nữ như đàn bướm ùa ra xuyên qua dệt lại phục vụ mĩ tửu cùng sơn hào hải vị.

Yến hội cung đình của Cuồng Long đế quốc hoàn toàn không trang trọng quy củ như ở các quốc gia cổ đại trong thế giới kia của Long Nhất. Trong yến hội này không khí rất cởi mở, căn bản không cần phải kiêng dè, ngại ngùng trước mặt hoàng đế.

Long Nhất thân phận là Tây Môn thiếu gia nên ngồi cùng bàn với đám tiểu thư thiếu gia trẻ tuổi của tứ đại gia tộc. Vì thế trên bàn tiệc lại chạm phải tỷ đệ Nam Cung Hương Vân và Đông Phương Khả Hinh, cũng như không thể thiếu Bắc Đường Vũ của Bắc Đường gia tộc cùng đại ca nàng Bắc Đường Đạc.

Nam Cung Hương Vân và Đông Phương Khả Hinh vẫn tỏ ra không thèm để ý tới Long Nhất. Long Nhất tự nhiên là cũng chẳng buồn bực mình trước vẻ lạnh nhạt của người ta.

"Nghe nói Tây Môn nhị thiếu gia đầu giờ ngọ vì để mua tiếng cười của mĩ nhân mà tạo nên một người tuyết cao tới hai mươi thước khiến tại hạ vô cùng bội phục, xin kính công tử một chung." Bắc Đường Đạc cười nâng chén đứng lên mời.

Long Nhất trong lòng kinh ngạc. Nghe nói đại thiếu gia Bắc Đường gia tộc luôn làm việc trong quân đội, ăn nói thận trọng, vậy sao ngôn từ hôm nay lại quá không phù hợp như vậy a.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện