Long Nhất nghe thấy vậy liền cười hắc hắc, mục quang nhìn chằm chằm vào bộ ngực mê người đang lộ ra của Hàm Yên, chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn tựa hồ cảm thấy trong lúc đó xuất hiện mùi hương mê người, khiêu khích dục vọng mãnh liệt ở nơi sâu nhất trong nội tâm của hắn.
Long Nhất nuốt một ngụm nước miếng, liếm đôi môi có chút trở nên khô khóc, cười tà dị nói: "Cô nam quả nữ nếu ở cùng một chỗ mà không làm cái gì, có phải là có lỗi không?"
"Tây môn thiếu gia, ngươi muốn làm gì?" Hàm Yên vẻ mặt hoảng sợ, hai tay ôm lấy trước ngực, phối hợp với vẻ mặt tuyệt diệu nọ thật khiến cho nam nhân thiên hạ muốn phạm tội.
Long Nhất cười tà dị, tiến lên một bước, đối với nữ nhân này hắn chỉ thấy là một nữ nhân thật sự phóng đãng. Hắn vươn lang trảo nắm lấy cằm Hàm Yên, cười nói: "Một nam nhân ở cùng với một nữ nhân ở cùng một chỗ, ngươi nói còn có thể làm gì?"
"Đừng… …đừng, Tây môn thiếu gia xin hãy buông tha cho ta đi." Hàm Yên tựa hồ đã vào vai, bộ dạng thật sự làm cho người ta động lòng thương xót.
"Buông tha ngươi? Ngươi cầu ta a" Long Nhất đắc ý cười to.
"Tây Môn thiếu gia, cầu xin người buông tha cho ta." Hàm Yên quả thật rưng rưng cầu xin, sam y không biết khi nào lại trễ xuống, bả vai lộ ra trước mắt Long Nhất.
"Thôi được rồi, hôm nay bổn thiếu gia tha cho ngươi" Long Nhất thản nhiên xoay tay lại, nhãn thần trở nên nghiêm trang, trở lại ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn chằm chằm mỹ phụ mị hoặc này.
Hàm Yên đột nhiên sợ run cả nửa ngày, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ? Lúc nãy nàng nhu nhược cầu xin hắn là để làm cho Long Nhất hỏa dục bốc cao, không để ý hết thảy mà muốn xâm phạm mình, như thế nào mà hắn hoàn toàn dừng lại được. Điều này khiến nàng có chút không cam lòng.
"Như thế nào? Nhìn vẻ mặt ngươi có vẻ rất thất vọng, chẳng lẽ là thiếu gia ta đã làm sai sao?" Long Nhất cười hắc hắc nói, tay phải vuốt ve cằm, hứng thú giương mắt nhìn mỹ phụ mị nhân này.
Hàm Yên không hổ là đã trải qua nhiều sóng gió, nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo lại sam y, khẽ cười nói: "Tây Môn thiếu gia cũng quả nhiên không phải người bình thường, nam nhân bình thường nhìn thấy bộ dạng này của ta, sợ rằng ngay cả hồn phách cũng đều không còn."
"Ngươi đã để lộ ra bộ mặt thật, nhưng thật ra cũng rất tự tin." Long Nhất cười nói.
"Ta có sự tự tin làm vốn, không phải sao?" Hàm Yên với bộ ngực mê người, tản mác ra phong thái nàng rất tự tin.
"điểm ấy ta thừa nhận, tin tưởng rằng nam nhân nào gặp ngươi, chỉ cần thoáng thấy ngươi là người đó đã điên cuồng muốn giữ lấy." Long Nhất giương mắt nhìn ngọc nhũ của Hàm Yên đang đung đưa sau nội y, gật đầu thừa nhận.
Hàm Yên tựa hồ có chút đắc ý, cười rộ lên. Bộ ngực phong mãn rung động khiến cho Long Nhất nuốt từng ngụm nước miếng.
"Chỉ tiếc trên thế giới này còn chưa có một nam nhân nào có được vinh dự lớn đó, chẳng biết Tây Môn thiếu gia có … …hay không cơ hội này? Hàm Yên yêu mị nhìn Long Nhất.
Long Nhất trong lòng kinh ngạc, đánh giá lại vóc người Hàm Yên, thân thể phong tình như vậy chỉ có thể là thân thể của một người đàn bà. Đối với lời nói của nàng liền lấy làm khó nghĩ.
"Không tin? Không tin thì có thể thử xem" Hàm Yên hết sức hấp dẫn, đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi. Long Nhất như trúng tà, thầm hít hai ngụm không khí mới khôi phục tỉnh táo.
"Cho dù không tin" Hàm Yên nhìn Long Nhất vẫn bất động, biết rõ định lực của hắn người bình thường không có khả năng so bì với. Vì vậy cũng thu hồi ý định câu dẫn hắn, nàng thu lại nét mặt mị hoặc đi đến, trong chốc lát chợt trở nên đoan trang, đứng lên, tiếp theo nói: "Tây Môn thiếu gia tự tiện xông vào, việc này liền dễ quên đi, chỉ là tiểu nữ có nghi vấn vì sao phái người ngày đêm giám sát ta, luôn sống trong sự sợ hãi có một đôi mắt đang nhìn trộm mình. Tây Môn thiếu gia có thể cho ta một lời giải thích."
Long Nhất đối với việc Hàm Yên phát hiện có người giám sát cũng chỉ là việc ngoài ý muốn. Nữ nhân này ngay cả mình còn có thể phát hiện, huống chi với thực lực này so sánh với mình rõ ràng có sự chênh lệch so với tình bảo của Thiên võng, hắn cười nói: "Lão bản nương làm sao biết ta phái người chăm chăm theo dõi? Nói không chừng có người mơ ước nhìn thấy sắc đẹp của ngươi mới tới đây vậy?"
"Tây Môn thiếu gia cũng không cần phải phủ nhận, ta có biện pháp biết được thân phận những người đó." Hàm Yên rót một chung trà, không thấy có động tác gì mà chén trà bay lên rất cao, rồi bay tới trước mặt Long Nhất, không có một chút khí tức nào.
Long Nhất không mặt không biến đổi, tiếp nhận chén trà tinh tế, uống một ngụm rồi mở miệng nói: "Ta rất nghi hoặc ngươi rốt cục là ai? Tình báo của thủ hạ dưới tay ta không tra được ra chi tiết."
Hàm Yên mỉm cười đứng lên, tựa thân vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thật lâu sau liền quay người lại, nhìn Long Nhất nói: "thời gian không còn sớm, Tây Môn thiếu gia có thể rời đi, tại phủ của người hình như đang có một tai nạn."
Long Nhất lập tức sắc mặt biến đổi, nhìn thật sâu vào Hàm Yên, thoáng cái lắc mình biến mất khỏi khuê phòng của Hàm Yên.
Nhanh chóng vận dụng càn khôn đại na di tới cực hạn lao nhằm hướng Tây Môn phủ lao đi. Lúc này tại Tây Môn phủ đăng hỏa chiếu sáng, trên bầu trời có hơn mười pháp sư, phía dưới thị vệ đang bao vây thành vòng tròn lớn.
Long Nhất trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lắc mình đi vào, tình cảnh trong hoa viên làm hắn chấn động. Chỉ thấy trong hoa viên một mảnh hoa, nhưng mà khiến cho hắn kinh ngạc là Lệ Thanh kia toàn thân lóe ra quang mang ma pháp trói buộc, tứ chi tức thì bị ma pháp kim chúc trói buộc, hắn đang kịch liệt giẫy dụa, khuôn mặt tuấn vụ vặn vẹo biến hình, hai mắt toát ra hắc khí quỷ dị, trên người dần dần xuất hiện hư hảnh một thần thú như ẩn như hiện. Mà cách đó không xa Tây Môn Nộ vẻ mặt âm trầm, đang
nghiến răng nhìn về phía Lệ Thanh, tựa như một mãnh thú. Man Ngưu đang đứng ở cách đó không xa, cầm lục ngọc tài quyết, tay chân có chút vô lực.
Long Nhất đáp xuống trước người Man Ngưu, trầm giọng nói: "Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì? Lệ Thanh như thế nào lại biến thành như vậy."
"Thiếu gia, lão ngưu cũng không biết, ta chỉ nghe thấy thanh âm đánh nhanh liền chạy đến, kết quả là thấy Lệ Thanh cùng với ma pháp sư và thị vệ đánh nhau, hắn còn giết hơn mười người? cuối cùng bị khốn trụ nhưng vẫn còn sống." Man Ngưu nói với ngữ khí không dám tin điều đó là sự thật.
Tại đây, Long Nhất vừa nghe thanh âm Tây Môn Nộ: "mọi người nghe lệnh, chuẩn bị giết tiểu tử này."
Long Nhất nghe thấy vậy liền kinh hãi, thấy chúng nhân đồng thủ liền bay tới trước mặt Tây Môn Nộ, lớn tiếng nói: "Phụ thân, hãy chờ một chút rồi hẵng động thủ."
Tây Môn Nộ âm trầm nhìn Long Nhất, âm thanh giận dữ quát: "đây đều là do ngươi bất hiếu, là chuyện tốt của ngươi gây nên, thu nhận thủ hạ như thế nào lại khiến hắn ám sát phụ thân, nếu không phải có mẫu thân ngươi, ngày này sang năm đã là ngày giỗ của ta."
"đây… … như thế nào lại có thể? Mẫu thân không có việc gì." Long Nhất khẩn trương nói.
"Mẫu thân ngươi bị hàn băng đấu khí đánh trúng, bị thương đến nội phủ, nhất thời khó có thể hồi phục." Tây Môn Nộ âm trầm nói.
Long Nhất chuyển đầu nhìn về phía Lệ Thanh bị khốn trụ, nhìn thấy hắn hai mắt phát ra hắc quang, vẻ mặt hung dữ, tựa hồ mất đi ý trí. Long Nhất trong lòng vừa động, nghi ngờ Lệ thanh bị người động thủ cước trên người.
"Phụ thân, ta nghĩ Lệ Thanh đã bị người ta ám toán, lúc này mới biến thành như vậy, người hãy giao hắn cho ta xử trí." Long Nhất nói.
"Cho dù như thế nào hắn cũng không thể thoát tội chết." Tây Môn Nộ âm trầm nói.
"Không được, hắn là người của ta, sống chết của hắn không thể giao cho phụ thân đại nhân." Long Nhất cũng không nhượng bộ Tây Môn Nộ, nhãn thần tại không trung giao phong, bạo xuất vô số hỏa hoa.
Lúc này đại ca Tây Môn Thiên của Long Nhất chẳng biết từ nơi nào tiến đến, âm hiểm cười nói: "Nhị đệ, thủ hạ của ngươi làm bị thương mẫu thân, ngươi chẳng những không vì mẫu thân báo thù, ngược lại còn bảo vệ cho hắn, ngươi thật là một đứa con ngoan."
Long Nhất đảo mắt nhìn Tây Môn Thiên, lạnh lùng nói: "hôm nay Lệ Thanh do ta bảo vệ, muốn giết hắn trước tiên phải bước qua xác ta."
"Ngươi muốn bảo vệ cho hắn? Tây Môn nộ lạnh lùng hỏi.
Long Nhất không đáp lại, chỉ kiên định nhìn sự giận dự của Tây Môn Nộ, quyết tâm thực hiện.
"Phụ thân, không thể tha hắn, nếu không Tây Môn gia tộc sẽ không còn uy tín, phụ thân đại nhân làm sao còn uy tín?" Tây Môn Thiên vội la lên.
Tây Môn Nộ giận dữ giương mắt nhìn Long Nhất, thở dài, đây chính là nhi tử duy nhất hắn hy vọng, hơn nữa ngày mai sẽ cùng công chúa Nạp lan đế quốc là Nạp Lan Như Nguyệt kết hôn, vì công vì tư đều không thể cùng nhi tử của mình xung đột, hơn nữa hắn cũng nhìn ra Lệ Thanh thực sự là bị người ta khống chế. Chỉ là người đó là ai? Kẻ ngu đều có thể đoán được.
Long Nhất vung tay điểm vào Lệ Thanh, triệt hạ các loại ma pháp trói buộc trên người hắn, cùng Man Ngưu dẫn theo hắn đi vào trong viện. Trong viện, Nam Cung Hương Vân cùng với Bắc Đường Vũ đều lo lắng nhìn hắn.
Long Nhất không có tâm tình nói cái gì, trực tiếp mang theo Man Ngưu và Lệ Thanh đang hôn mê tiến vào một gian phòng, phanh một tiếng đóng cửa phòng lại.
"Man Ngưu, ngươi trước tiên đi ra ngoài." Long Nhất ra lệnh.
Man Ngưu lên tiếng rồi đi ra ngoài, nhưng Long Nhất mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trên mặt đất, vung tay lên bố trí một cái kết giới. Hắn lục lọi một phen trên người Lệ Thanh, một luồng khí hắc ám đi vào dò xét một phen, cảm giác được có chút hắc ám ma pháp khôi lỗi thuật, nhưng lại không xác định chắc chắn.
"lão quỷ, có đúng hay ko?" Long Nhất thấp giọng quát, lần trước cùng Bắc Đường Vũ có chuyện, trong cơ thể vẫn tồn tại lão già này.
Kêu gào mấy lần, một bóng đen mới chậm rãi xuất hiện tại ý thức hải của Long Nhất
"xú tiểu tử, kêu gọi cái gì" bóng đen không chút tức giận, như một bóng mây, thanh âm phiêu hốt nói.
"nhanh, mau nhìn xem hắn rốt cục xảy ra chuyện gì?" Long Nhất có chút không nhịn được nói, cho dù người nào xảy ra sự tình này…tâm tình đều không thể tốt được.
Bóng đen liền nói: "ngươi không phải đã học được hắc ám ma pháp sao? Hắc ám khôi lỗi thuật cũng nhìn không ra. Bất quá cũng khó trách, loại khôi lỗi thuật này bị cài vào tiềm tàng trong cơ thể, một khi thi thuật liền phát tác, như vậy người này đã bị khống chế, có lẽ người này bị trúng lời nguyền rủa, có thể cùng với tiểu nha đầu bị hạ chú lần trước là cùng một loại người."