Phong Lưu Pháp Sư

Chương 348: Dị giới vong linh


trước sau

 

Chỉ kình như gió rít rồi xuyên tới cách Vô Song một sợi tóc bắn thẳng vào tảng đá đen sau lưng nàng. Nhất thời một chất lỏng màu đen phun ra đầy mặt và cổ Vô Song đang minh tưởng, mà ngay lúc đó, một bóng đen nhạt như khói xuất hiện ở tảng đá sau lưng Vô Song rồi tiêu tán trong không trung.

-"Lão đại, đó là cái gì?" Man Ngưu cầm Lục Ngọc tài quyết vọt tới sát bên người Long Nhất hỏi hắn.

Long Nhất lắc đầu, hắn ngồi xổng xuống dùng đầu ngón tay chấm vào chất lỏng màu đen rồi đưa lên mũi ngửi thử, một mùi máu tươi nhàn nhạt bốc lên.

Năng lượng dao động mãnh liệt khiến Vô Song và Nạp Lan Như Nguyệt giật mình tỉnh lại, mà Vô Song nhận ra có một chất lỏng màu đen chảy đầy mặt và đầu cổ mình khiến nàng có cảm giác muốn ói.

-"Long Nhất…" Vô Song vụt đứng dậy, ánh mắt mang theo tức giận lẫn nghi vấn trừng trừng nhìn Long Nhất.

-"Không liên quan đến ta, mới vừa rồi ta nhận thấy có cái gì từ trên nham thạch lặng lẽ tiến gần nàng, ta vừa cho nó một chỉ, thứ trên người nàng là máu của nó đó" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Lúc này thể lực và ma pháp của Vô Song cũng đã phục hồi rất nhiều, nàng liền phóng ra một kết giới chắn hết mọi ánh sáng rồi nhanh chóng thay đổi quần áo, tiện tay gội rửa mái tóc đen nhánh của mình.

Đợi khi Vô Song thay quần áo xong, Long Nhất liền nghiêm chỉnh đem mọi sự việc mới phát sinh ra nói ra một lần, cũng đem mọi sự tình liên quan đến hiệp cốc này nói hết cho các nàng hiểu.

-"Sẽ không có lối ra giống với Tử vong hoa hải chứ" Nạp Lan Như Nguyệt nhìn xung quanh một hồi rồi thầm nghĩ, cũng không phải trong lòng nàng bi quan, mà thật sự địa phương này cũng có phần quỷ dị.

-"Không giống nhau, mọi người có cảm nhận được không khí lưu thông trong hiệp cốc này không, hai bên tất nhiên là có đường ra" Vô Song chăm chú quan sát một lúc rồi thản nhiên nói.

-"Không sai, chúng ta cứ chọn đại một hướng mà đi, nhất định sẽ có lối ra" Long Nhất quay về phía Vô Song khen một câu rồi dẫn đầu mọi người tiến lên.

4 người 3 thú hướng một bên hiệp cốc mà đi khoảng nửa canh giò, đột nhiên ánh sáng phía trên hiệp cốc dần dần biến mất, không khí dần trở nên âm lãnh, hiệp cốc đột nhiên có tiếng gió gào lên.

-"Trong gió có tử khí" Long Nhất trong lòng kinh hãi liền phân phó mọi người dành toàn bộ tinh thần đề phòng.

4 người dựa lưng vào nhau, 3 con thần thú lông dựng lên đều hiện ra tư thế phòng bị. Mà 4 người Long Nhất chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng truyền đến từng trận ânh thanh gào thét rợn người, nhưng hết lần này đến lần khác 4 phía đến cả một cái bóng của quỷ cũng không có.

Vô Song nâng cao Băng lam pháp trượng trong tay, đôi môi anh đào nhanh chóng niệm những chú ngữ tối nghĩa, hơi lạnh bốc lên, một cấm chú Băng Thiên tuyết địa phóng ra, chỉ thấy hiệp cốc đầy đá đen bị bao phủ bởi một lớp băng dày kéo dài vài trăm thước.

Một trận khói đen nhàn nhạt từ tầng băng bốc lên, lớp băng trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mà âm thành rợn người kia càng lúc càng vang to lên.

-"Không cần phải xen vào mấy thứ này, cứ để chúng kêu đi, chúng ta đi" Long Nhất nhíu mày nói.

Chỉ là Long Nhất vừa nói xong, Man Ngưu đừng bên cạnh hắn không tự chủ được bị một tảng đá đen hút đi, cũng may Man Ngưu phản ứng rất nhanh. Lục Ngọc tài quyết xoay ngược ra sau đập mạnh xuống, chỉ nghe xuy một tiếng, một dòng chất lỏng màu đen phun ra, một cái bóng đen nhàn nhạt bốc lên rồi biến mất, lực hút lấy Man Ngưu cũng biến mất.

-"là Vong linh sao?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi, nàng cảm nhận được một luồng tử khí, nhưng cũng không dám chắc đó là luồng tử khí của vong linh.

-"Có thể có, cũng có thể không, mọi người có nhận thấy cái thứ này đối với ma pháp công kích tựa hồ không có hiệu quả gì, ngược lại dùng vật lý công kích lại có tác dụng. Từ mặt này mà nói nó cũng không chắc là vong linh, vì vong linh bình thường đối với vật lí công kích đều có tính miễn dịch" Long Nhất cười khổ nói.

-"Không sai, nhưng thứ này tựa như không có hình thể, vậy làm sao để giải thích đây?" Vô Song nghi hoặc nói, nàng cũng có cảm giác này, vừa rồi nàng thi triển Băng thiên tuyết địa là ma pháp 10 cấp mà tựa hồ một chút hiệu quả cũng không có.

Long Nhất nhún nhún vai, hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảyra.

Chỉ là đã biết đặc tính của sinh vật này rồi thì đám Long Nhất cũng thay đổi phương pháp đối phó, trong 4 người thì công kích vật lí chỉ có hắn và Man Ngưu nên hai người liền quay mặt vào vách đá màu đen để hai cô gái bảo vệ bên trong.

Dọc theo đường đi, nhóm Long Nhất cũng không biết đã giết nhiếu hay ít những sinh vật ở đây rồi, nhưng tựa hồ càng giết thì chúng càng xuất hiện nhiều thêm.

Tính ra sinh vật này cũng không có lực công kích khủng kiếp gì, trước đòn công kích vật lý thì 1 đòn cũng chịu không nổi, nhưng điều làm mấy người Long Nhất kinh hãi chính là khả năng phá kết giới của chúng. MẶc dù kết giới có mạnh mẽ cỡ nào thì lực hấp dẫn do bọn chúng phát ra cũng xuyên thấu qua được.

-"Như Nguyệt, nàng thử dùng Tịnh hóa thuật thử xem, coi có hiệu quả hay không?" Long Nhất quay mặt về hướng Nạp Lan Như Nguyệt nói, mặc dù nói sinh vật này không sợ ma pháp công kích, nhưng nếu nói bọn chúng thuộc Hắc ám hệ thì thánh quang thuật sẽ có hiệu quả.

Nạp Lan Như Nguyệt gật gật đầu, nàng giơ cao pháp trượng, một đạo ánh sáng nhu hòa phát ra, nhiều tia sáng hướng tới bốn phương tám hướng mà soi. vẻ mặt của Nạp Lan Như Nguyệt như có một lớp ánh sáng lưu chuyển khiến nàng trở nên thánh khiết vô cùng.

Âm thanh gào rú rợn người thoáng chốc nhỏ đi rất nhiều, mà mùi tử khí trong gió thổi đến cũng nhạt đi, xem ra mấy sinh vật này thật sự thuộc 1 chi của hắc ám hệ. Chỉ là khi tịnh hóa thuật của Nạp Lan Như Nguyệt chấm dứt, âm thanh lại gào rú lên, tử khí trong gió cũng đậm đặc trở lại.

Lúc này, một trận hấp lực hướng đến Long Nhất, nắm lấy vạt áo của hắn rồi kéo vào vách đá đen bên cạnh. Long Nhất vừa định tránh thoát, nhưng đột nhiên trong lòng hắn máy động liền để mặc hấp lực kéo hắn sát vách động. Ngay khi bàn tay to của hắn như xuyên thấu vào vách động, tinh thần lực cường đại từ giữa hai lông mày của hắn phát ra, đi theo bàn tay hắn chụp trúng sinh vật vô hình bên trong, ngay sau đó hắn vận sức kéo một cái, một cái bóng đen bị Long Nhất kéo từ trong nham thạch ra đang kịch liệt giãy dụa. Mắt thấy nó càng lúc càng giãy mạnh, rồi đột nhiên co lại thành một khối rồi nổ tung, biến thành một đám khói đen rồi biến mất trong không trung, mà trên vách nham thạch một chút dấu vết để lại cũng không có.

-"Có lẽ ta biết nó là thứ gì rồi?" Long Nhất hắc hắc cười nói.

-"Là cái gì?" Ba người đồng thanh hỏi.

Long Nhất cười cười, trên tay hắn đột nhiên phát ra một tia hắc khí nhàn nhạt, trong miệng nhanh chóng niệm một mớ chú ngữ, hai tay xoay một vòng giữa không trung, không gian bỗng xuất hiện một khe nứt, ba cương thi mặc giáp bạc xuất hiện chỉnh tề trước mặt Long Nhất, chính là Ngân giáp hậu vương của dị giới Vong linh.

Cảng quỷ dị hơn là khi 3 ngân giáp thi vương này vừa xuất hiện, âm thanh gào rú đột ngột im bặt tựa như từ trước đến giờ chưa từng tồn tại vậy.

-"Triệu hồi vong linh, phu…. phu quân…." sắc mặt Nạp Lan Như Nguyệt tái nhợt, kỳ thật khi ở trong bụng Cửu minh yêu hoa nàng cũng đã thấy Long Nhất dùng 5 con rối hình người để chặn 5 cái động phun phấn độc, khi đó nàng đã cảm giác có gì đó không đúng, chỉ là nàng vẫn không chịu tin thôi.

Vô Song chỉ kỳ quái nhìn Long Nhất một chút, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, mà Man Ngưu từ lâu đã biết Long Nhất có hắc ám hệ ma pháp nên tự nhiên không tỏ vẻ kinh ngạc gì cả.

Long Nhất
quay lại nhìn thẳng vào Nạp Lan Như Nguyệt nói:

-"Nàng không có nhìn lầm, phu quân của nàng chính là có vong linh ma pháp, nhưng nhìn nàng bây giờ kìa, nàng thấy chồng nàng là một kẻ thập ác bất xá sao?"

-"Nhưng là … là …." Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên có chút không chấp nhận được, ánh mắt bối rối mê man, là một thánh nữ của Quang minh giáo hội, sự chán ghét đối với hắc ám tự nhiên sớm trở thành một bản năng rồi.

Nhưng như vậy cũng làm cho Long Nhất cảm thấy thất vọng, lúc trước ở Đằng Long Thành, Ti Bích và Lãnh U U cũng là hai thánh nữ của hai trận doanh, các nàng cũng bởi vỉ củng yêu mình mà hoà bình chung sống, cũng tiếp nhận việc mình thể chất đồng thời có 7 hệ ma pháp, chẳng lẽ Nạp Lan Như Nguyệt lại không thể tiếp nhận đựơc sao?

-"Thôi, chúng ta hay là khôi phục lại quan hệ như trước đi, ta và nàng ngoại trừ có quan hệ hôn ước ra thì cái gì cũng không có, cỏn nếu nàng vẫn không chấp nhận, nàng và ta có thể cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ, chúng ta có thể chia tay vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt" Long Nhất than nhẹ một tiếng rồi phẩy tay, xoay người quay lưng với Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên chấn động, trong tim đau như là bị dao cắt, sắc mặt trở nên trắng bệch như không còn giọt máu. Hắn, … không cần tới mình nữa, nàng trong lòng giờ chỉ hiện lên duy nhất một ý niệm này.

-"Không…… không muốn, thiếp không muốn" Nạp Lan Như Nguyệt nước mắt tuôn tràn, đột nhiên kêu lớn một tiếng lao tới ôm chặt lấy lưng hắn.

-"Ta là vong linh ma pháp, nếu bị Quang minh giáo hội biết thì hậu quả như thế nào nàng biết rõ mà" Long Nhất nhíu mày, chỉ là giọng nói vẫn thản nhiên như không.

-"Thiếp mặc kệ, thiếp mặc kệ, thiếp chỉ biết là không thể không có chàng" Nạp Lan Như Nguyệt càng lúc càng thẩn trương, nàng thật sự sợ rằng hắn sẽ không còn cần đến nàng nữa,

-"Nàng thật sự chứ?" Long Nhất hỏi lại, trên khoé miệng hắn đã xuất hiện nụ cười.

-"Dạ, cho dù cùng chàng đi đến 9 tầng U minh thiếp cũng không hối hận" Nạp Lan Như Nguyệt lẩm bẩm nói.

Long Nhất xoay người ôm lấy Nạp Lan Như Nguyệt vào lồng ngực của mình. Trong lúc ấy hắn không còn hoài nghi tình cảm mà Nạp Lan Như Nguyệt dành cho hắn, cũng nhận ra địa vị của mình trong lòng nàng còn cao hơn địa vị của Quang minh giáo hội. Nhưng trong lòng hắn bây giờ đã tràn đầy vui sướng cùng cảm động, nữ nhân này vì hắn mà bỏ qua cả tín ngưỡng của mình, hắn phát thệ sẽ dùng cả tánh mạng của mình để quý trọng nàng.

Vô Song cũng không quấy nhiễu hai người, khuôn mặt lạnh như băng của nàng đã dãn ra rất nhiều, nàng và Long Nhất có một loại cảm ứng tâm linh kỳ diệu, có thể cảm nhận được tâm tình của hắn bây giờ.

Hồi lâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt phục hồi tinh thân lại. Nhớ tới Vô Song và Man Ngưu bên cạnh, nàng mắc cở đỏ mặt từ trong lòng Long Nhất thoát ra.

-"Ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi thì mau nói trong vách đá có cái gì?" Vô Song thản nhiên nói.

-"Ghen sao, nếu nàng cũng muốn ta ôm ta sẽ cho nàng mượn lồng ngực của ta" Long Nhất ha hả cười nói.

Vô Song hừ lạnh một tiếng trừng mắc liếc hắn. Để cho ngươi đắc ý nữa sao.

-"Phu quân, chàng nói đi, rốt cuộc nó là cái gì vậy" Nạp Lan Như Nguyệt kéo kéo ống tay áo Long Nhất hỏi.

-"Mọi người có nhận thấy vong linh ma pháp của ta triệu hồi mấy ngân giáp thi vương này có bình thường không?" Long Nhất chỉ tay về phía 3 ngân giáp thi vương mạnh mẽ vô cùng kia mà hỏi.

-"Chẳng lẽ không đúng?" Nạp Lan Như Nguyệt đối với vong linh ma pháp không hiểu nhiều lắm.

-"Đương nhiên không phải, bình thường dùng vong linh triệu hồi thuật chỉ triệu hồi sinh vật vong linh công kích không quá mạnh mẽ, chỉ nhờ số lượng mà thủ thắng. Mà Ngân giáp thi vương này là ta triệu hồi từ không gian vong linh ở thế giới khác mà ra, mà đó là ta đã sử dụng Vong linh triệu hồi thuật đã thất truyền đã lâu, Ngân giáp thi vương này ở không gian vong linh dị giới kia là thuộc loại sinh vật vong linh hạng nhất đó" Long Nhất chậm rãi nói.

-"Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, cái chúng ta hỏi không phải là Ngân giáp thi vương, mà là …. chẵng lẽ, những thứ bên trong mấy tảng đá đó là dị giới vong linh?" Vô Song đang thắc mắc bỗng nghĩ đến một vấn đề.

-"Đúng rồi, vong linh này đúng là dị giới vong linh, tên nó là Hắc nham u linh, trong dị giới vong linh cũng thuộc hàng đẳng cấp cao, chúng nó bình thường ngụ tại mấy tảng đá đen này, cùng với đá hoà thành một thể, có thể hút con mồi vào trong nham thạch. Kỳ thật bản thể của chúng không e ngại vật lý công kích hoặc ma pháp công kích, nhưng do mấy tảng đá này để chúng sống ký sinh thì không chịu nổi lực công kích. Chỉ là nếu không sống ký sinh trên tảng đá thì chúng cũng không tạo thành lực công kích hoặc lực hút để hút con mồi được, có thể nói là có cái được thì có cái mất vậy" Long Nhất giải thích một hồi, hắn đối với vong linh triệu hồi thuật cũng không tinh thông cho lắm, lúc trước hắn cũng chỉ đọc qua một lần, may nhờ trí nhớ biến thái khủng khiếp nên hắn mới nhớ ra mấy loại dị giới vong linh như Hắc nham U linh này.

-"Nếu Hắc nham u linh này tại dị giới vong linh thuộc hàng sinh vật cao cấp thì sao chúng lại sợ Ngân giáp hậu vương đẳng cấp thấp hơn chúng?" Nạp Lan Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.

-"Thế gian vạn vật, một vật khắc một vật, dị giới thi vương không có ma pháp công kích nhưng chúng lại có vật lý công kích mạnh mẽ vô cùng, cùng với Hắc nham u linh tương sinh tương khắc, nên Ngân giáp hậu vương vừa xuất hiện chúng nó liền bỏ trốn liền" Long Nhất cười đáp.

Không còn Hắc nham u linh uy hiếp nữa, 4 người Long Nhất tạm thở dài một hơi, bắt đầu hướng đến phía trước đi nhanh, thật sự ở lại chỗ này chẳng làm người ta cảm thấy tốt đẹp gì hết.

Chạy liên tục không ngừng khoảng 2, 3 canh giờ, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, Long Nhất tức khắc dừng chân lại ha hả cười nói:

-"Phía trước chính là lối ra rồi, mọi người đi nhanh lên một chút"

-"Chàng làm sao biết phía trước là lối ra?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi, nàng cố hết sức nhìn cũng chỉ thấy một mảng đen trước mắt.

-"Nàng không cảm thấy mùi cỏ xanh trong không khí sao?" Long Nhất cười đáp.

Nạp Lan Như Nguyệt hít sâu một hơi, quả nhiên phát hiện ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mà hiệp cốc này chỉ toàn đá với đá, làm gì có cỏ, chắc chắn lối ra phải cách đó không xa.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện