Phong Lưu Pháp Sư

Chương 580: Phản qua nhất kích


trước sau

 

Từ trước tới nay có thể chất thôn phệ long thể trong Long tộc chỉ có ba người, Nữu Nhi là một trong số đó. Và lão Long thần thủ hộ cấm địa Long tộc cũng chính là một trong hai người trong Long tộc có thể chất thôn phệ Long thể còn lại. Việc này trái lại là nắm ngoài dự liệu của Long Nhất.

Mỗi lần thôn phệ long thể xuất hiện, nhất định sẽ trở thành lãnh tụ của cả Long tộc, dẫn Long tộc tới viễn cảnh huy hoàng. Nghĩ là biết sự lợi hại của thôn phệ long thể, mà thủ hộ Long thần ở trước mắt mặc dù bổn thể đã bị diệt, nhưng linh thể của lão lại vẫn còn công năng thôn phệ, có thể hấp thu toàn bộ thứ gì có mang theo năng lượng. Vô luận là sinh vật hay phi sinh vật.

Long Nhất vẻ mặt ngưng trọng, kết hợp tinh thần lực bàng đại cùng với nội lực, hình thành một lớp bảo vệ kiên cố trước mặt mọi người, ngăn cản lực hút bàng đại của Long thần.

Long thần kinh ngạc ồ lên một tiếng, hiển nhiên là đối với kháng tính của Long Nhất đã cảm thấy giật mình. Lão bỗng nhiên gia tăng thêm hấp lực, muốn thôn phệ toàn bộ tầng bảo vệ hàm chứa năng lượng bàng đại kia.

Chỉ là tầng bảo vệ do Long Nhất phóng ra là có liên hệ với ý thức bổn nguyên tại mi tâm hắn, nào có khả năng dễ dàng bị thôn phệ như vậy. Chỉ thấy Long thần vừa dùng lực, vẻ mặt tuấn tú của Long Nhất lại biến dạng, rất giống với việc linh hồn trong thể nội đang giằng co với cái hấp lực mạnh mẽ kia.

Long Nhất nghiến chặt hàm, con mắt lại xoay chuyển với tốc độ cao, hắn hơi quay đầu nhìn sang Lưu Ly đang dùng tinh thần lực giúp đỡ hắn kết lại tầng bảo vệ. Ý niệm động một cái, bằng vào quan hệ khế ước nói với nàng:" dẫn theo bọn họ tiếp tục tiến tới phía trước, ta sẽ chặn Long thần lại, đợi một lúc nữa sẽ cùng với bọn nàng tụ họp."

"Thiếp không đi." Lưu Ly lại cắn môi dưới, đôi mắt xanh biếc tràn đầy thần thái quật cường.

"Nghe lời đi, nàng còn không tin thiếu gia sao? Ta có biện pháp đối phó với lão ta, bọn nàng ở đây ta không thi triển được đâu." Ý niệm mà Long Nhất biểu đạt là chân thật đáng tin.

Lưu Ly nhìn sang Long Nhất, thấy ánh mắt hắn kiên quyết, liền nghiến răng một cái thu lại tinh thần lực, nói:" các người theo ta đi, thiếu gia nói chàng có biện pháp."

Mọi người nhìn hướng Long Nhất, thấy hắn gật đầu, ai ai cũng không chút do dự mà chọn cách tin tưởng hắn, bởi vì Long Nhất chưa từng khiến bọn họ thất vọng.

Đợi mấy người chạy đi, chớp mắt liền biến mất trước mặt, Long thần cười nói:" ngươi cho rằng bọn chúng có thể chạy thoát dễ thế sao? Cái thí thần trận trong Long tộc cấm khu là do chính tay ta bố hạ. Chỉ cần linh thể bất diệt của ta chưa bị tiêu trừ, cho dù ta không thôn phệ thì bọn ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng chạy thoát."

Tựa hồ để ấn chứng cho lời nói của Long thần, lúc này ở xa truyền tới mấy tiếng kinh hô, sau đó im bặt.

"Từ bỏ đi, ngươi cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu." Long thần vọng hướng Long Nhất nói.

"Ta quả thật không kiên trì được bao lâu nữa." Hai má Long Nhất dưới lực hút của Long thần liên tục móp méo lại, hắc mâu biến thành đôi mắt thủy tinh không chút dao động.

Bỗng nhiên. Long Nhất thu hồi hộ tráo ở trước người lại, toàn thân bị hút vào trong cái mồm cự đại của Long thần trên không trung. Tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ lại đột nhiên bị cuốn vào trong một cơn lốc xoáy, vô số u hồn quỷ trảo từ trong lốc xoáy chụp hướng bọn họ, nhất thời khiến cho bọn họ hoảng loạn mà vung tay chém lung tung.

"Tỷ tỷ, tỷ ở đâu đó? Man Ngưu, Lệ Thanh, các ngươi ở đâu?" Đợi cơn lốc yên lại, Cách Lỗ Tây Á mới phát hiện trong màn sương chỉ có một mình mình, mà những người còn lại thì biết mất không thấy tung ảnh. Hắn không khỏi gọi to, nhưng đáp lại hắn chỉ là một mảnh trống trải.

Cách Lỗ Tây á trong lòng phát sợ, cẩn thận đi tới trước, toàn thân tụ đầy long lực đề phòng vạn nhất.

Đúng lúc này, đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân. Cách Lỗ Tây Á lập tức cứng người lại, đột nhiên hóa thành chân thân. Một chiêu Thần Long Bãi Vĩ quét về phía sau.

"Xú tiểu tử, ta là tỷ tỷ ngươi đây." Tiếng Mễ Đế Nhĩ truyền tới.

Tâm thần Cách Lỗ Tây Á nhẹ nhõm hẳn đi, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mễ Đế Nhĩ trong tầm mắt.

"Được rồi, nhìn ngươi sợ hãi thành thế này, mau theo tỷ tỷ đi." Mễ Đế Nhĩ dịu dàng nhìn Cách Lỗ Tây Á một cái, sau đó đi về phía trước.

Cách Lỗ Tây Á biến lại thành hình người, đuổi kịp với Mễ Đế Nhĩ. Đi được vài bước, hẵn bỗng dừng lại, thần quang trong mắt lóe lên một cái, một quyền đập tới đầu Mễ Đế Nhĩ, long lực sung mãn bạo phát ra một trận kim quang.

Nắm đấm của Cách Lỗ Tây Á không chút trở ngại xuyên qua đầu của Mễ Đế Nhĩ, cảm giác như đánh vào không khí.

Mễ Đế Nhĩ quay đầu lại, đột nhiên cười hai tiếng nói:" ngươi làm sao mà biết ta là giả?"

Cách Lỗ Tây Á lùi lại hai bước, hừ hừ nói:" nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của ngươi là ta biết ngay, tỷ tỷ ta sẽ không dịu dàng với ta như vậy. Tỷ ấy dịu dàng ở bên trong, mà không có lộ ra ngoài, ta làm đệ đệ tỷ ấy hai ngàn năm, nhất cử nhất động của tỷ ấy ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn lừa ta sao?"

"Ngươi bây giờ biết cũng muộn rồi, nhìn ở phía dưới ngươi xem." Mễ Đế Nhĩ giả vung tay xua tan đi đám sương mù dày đặc.

Cách Lỗ Tây Á nhìn xuống dưới một cái, lập tức kinh động đến mức tim muốn vọt ra ngoài, chỉ nhìn thấy hắn đang ở trên một vũng bùn đen ngòm. Vô số xúc tu ghê tởm từ trong vũng bùn thò ra quấn lấy chân hắn kéo xuống dưới. Hắn muốn dùng lực bay lên, nhưng lại phát hiện vô luận là thế nào cũng tránh không thoát.

Rất nhanh, Cách Lỗ Tây Á hoàn toàn bị kéo vào trong vũng bùn, hắn phát hiện có thứ gì đó đang bóp lấy yết hầu hắn, không cách nào hô hấp. Chỉ cảm thấy hắn đang rất nhanh bị chìm vào trong vũng bùn sâu không thấy đáy, chỉ còn lại tiếng cười càng lúc càng xa của Mễ Đế Nhĩ giả.

"Tình tang tang tình, đúng lúc này, một tiếng đàn khí thế hào hùng vang lên, đánh thức Cách Lỗ Tây Á đã nửa tinh nửa mê dậy. Hắn mở to mắt quan sát bốn phương, nào có cái gì mà vũng bùn với xúc tu chứ, trái lại hắn đang tự tay mình dùng lực bóp cổ mình, nếu không phải là vì tiếng đàn này, sợ rằng hắn sẽ tự bóp chết mình, hóa ra tất cả đều chỉ là ảo giác của hắn.

Cách Lỗ Tây Á hoảng sợ một phen, ảo ảnh này mẹ nó chứ thật là lợi hại, nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy hai con quái vật xấu xí trên lưng có bướu, đầu hình tam giác, bốn tay bốn chân đang cầm theo binh khí kỳ quái từ trong màn sương mù dày đặc hướng hắn chém tới.

"Con mẹ nó, không cần quan tâm là ảo giác hay không, đánh thôi." Cách Lỗ Tây Á hét dài một tiếng, bắn tới hướng hai con quái vật.

"Cách Lỗ Tây Á, ngừng tay, ta là Lưu Ly đây." Một con quái vật trong đó dùng thanh âm chói tai nói.

"Ngươi là Lưu Ly hả, vậy ta là ông nội ngươi đây, ta dễ bị lừa như vậy sao?" Cách Lỗ Tây Á giật mình, tức giận chửi.

"Cách Lỗ Tây Á, vì câu nói này của ngươi, ngươi nhất định sẽ lại bị lão đại nện một trăm lần." Con quái vật còn lại múa may cánh tay lông lá dài ngoằng nói.

Cách Lỗ Tây Á ngừng lại, hắn có chút hỗn loạn rồi, phân biệt không rõ hai tên này là thật hay giả nữa, nhưng ngữ khí của tên vừa rồi cho hắn biến đó chính là Man Ngưu.

"Nhưng vì sao trong mắt ta hai ngươi lại là quái vật." Cách Lỗ Tây Á hỏi.

"Trong mắt bọn ta ngươi cũng là quái vật." Con quái vật tự xưng là Lưu Ly nói.

"Vậy vì sao các người lại nhận ra ta?" Cách Lỗ Tây Á không ngu, lập tức nghi hoặc hỏi.

"Chúng ta tự có biện pháp, hiện tại đừng nói lằng nhằng nữa. Ngươi đi về phía bên phải đại khái là một trăm bước, bất kể là thấy cái gì cũng không cần quan tâm, tới lúc đó dùng toàn lực đánh lên lưng chừng trời." Quái vật tự xưng là Lưu Ly thản nhiên nói.

Cách Lỗ Tây Á còn đang muốn hỏi, nhưng lại phát hiện hai con quái vật tự xưng là Lưu Ly và Man Ngưu lại đang hướng hai hướng khác nhau mà đi. Từng bước từng bước, cũng giống như cái cách mình dò dẫm. Lúc này hắn đã tin thân phận của hai người, thấy bọn họ đi xa, cũng liền đi sang bên phải, vừa đếm bước vừa đi.

Còn chưa đi được mấy bước, Cách Lỗ Tây Á liền phát hiện các loại quái vật khác nhanh xông tới phía hắn. Những cái mồm đang há to kia phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

"Ảo giác, là ảo giác." Cách Lỗ Tây Á tự nói với mình. Khi một con quái vật há to mồm đớp tới phía hắn, hẵn vẫn không có dừng bước, khi hắn cảm thấy cổ đau đau, cho rằng đầu mình không còn tồn tại, lại phát hiện đám quái vật kia đã biến mất không thấy đâu.

Một trăm bước ngắn ngủi, trước mặt Cách Lỗ Tây Á xuất hiện vô số ảo giác, hắn nhìn thấy hắn đi tới vực sâu, núi xương. Nhìn thấy bọn Man Ngưu, Lệ Thanh gọi hắn, thậm chí thấy cả phụ vương của mình, nhưng hắn đều không để ý đến.

Khi hắn đi xong một trăm bước thì đơn giản là cảm thấy như thể ngàn vạn năm, toàn thân cơ hồ đầm đìa mồ hôi.

"Cẩn thận phía sau." Một thanh âm chói tai từ không xa vang lên.

Cách Lỗ Tây Á quay đầu lại, liền nhìn thấy một đóa tiên hoa đang ở sau lưng hắn đón gió phẫn nộ mà phóng ra, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Hắn không chút do dự vung quyền đánh tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, đóa tiên hoa mỹ lệ đó toát lên một làn khói nhạt rồi tiêu thất trong không khí.

Cách Lỗ Tây Á thở phào một hơi, hắn có chút không rõ vì sao Lưu Ly và Man Ngưu lại biết đâu là ảo ảnh, đâu là nguy hiểm thật sự? Hắn không có suy nghĩ quá lâu, hóa thành bản thể đánh tới lưng chừng trời.

"Ầm" một tiếng, Cách Lỗ Tây Á chỉ cảm thấy thân thể đau đớn, đánh lên trên mặt của một cái thứ gì đó cứng vô cùng.

"Dùng sức, đánh nát nó ra." Thanh âm chói tai đó lại vang lên, theo thanh âm này chính là tiếng đàn "tưng tưng" và tiếng oanh kích "ầm ầm". Hiển nhiên, Lưu Ly và Man Ngưu ở hai hướng khác nhau cũng đang tiến hành loại việc này.

Cách Lỗ Tây Á vặn vẹo thân thể đang đau đớn, thật sự không biết cái thứ không thấy ở lưng chừng trời nó là cái gì. Lại cứng tới mức này, dường như phản lại toàn bộ lực công kích của hắn. Nhưng hắn biết hắn không còn đường lui, vô luận là đau thế nào cũng phải đánh nát cái vật này ra.

Hết lần này tới lần khác, Cách Lỗ Tây Á dùng toàn lực công kích lên cái thứ nhìn không thấy, sờ không được trong không trung. Toàn thân hắn đau tới tê dại, mồm rướm màu, bởi vì lực phản chấn đã làm nội tạng hắn bị thương.

Tiếng đàn bên kia càng lúc càng nhanh, giống như cuồng phong bạo vũ. Chỉ nghe thấy "răng rắc" một tiếng, từ không xa truyền tới một luồng bạch quang, lại nghe thấy giọng nói thanh thúy của Lưu Ly:" ta thành công rồi."

Mà cơ hồ cũng đúng lúc này, một tiếng "răng rắc" khác lại vang lên, giọng nói ồm ồm của Man Ngưu vang lên:" ta cũng xong rồi."

Cách Lỗ Tây Á cắn răng một cái, cuồng hống một tiếng, tụ tập lại lực lượng toàn thân. Lại một lần nữa hung hăng đánh lên giữa không trung.

"Ầm" một tiếng vang lên. Lục phủ ngũ tạng của Cách Lỗ Tây Á đảo lộn một trận, toàn thân như rã ra. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng nghe thấy tiếng "rắc", cũng có một đạo quang mang từ hướng này chiếu ra, mây mù tan đi. Hắn mới phát hiện trước mặt là một vách núi, trên vách núi găm một khúc xương màu đen rất lớn. Thứ hắn công kích chính là khúc xương này, hiện đã bị chặt làm hai đoạn.

Cách Lỗ Tây Á quay đầu lại, lại thấy đằng sau lưng trong phạm vi mấy trăm mét không có sương mù dày
đặc, mà là một phiến núi cao cỏ xanh. Mà Lưu Ly và Man Ngưu thì đang đi tới bên này. "Không tồi đó, tiểu tử, tới bây giờ lão Ngưu ta mới thừa nhận ngươi là một thằng đàn ông." Man Ngưu khiêng Lục Ngọc Tài Quyết hào sảng cười lớn nói.

"Ta lúc nào cũng là một thằng đàn ông." Cách Lỗ Tây Á hóa thành hình người xong thì ưỡn thẳng ngực, trong lòng bốc lên một cỗ hào tình, cảm giác được người ta thừa nhận thật sự rất tốt.

"Mễ Đế Nhĩ và Lệ Thanh ở bên kia núi, chúng ta qua đó tìm bọn họ đi." Lưu Ly nói.

Một cái đầu rồng cự đại trong suốt lơ lửng giữa không trung. Nhìn chăm chú vào Lưu Ly, Man Ngưu và Cách Lỗ Tây Á phá được cái khu vực này, trong lòng kỳ quái vạn phần, thầm nói:" không thể nảo. Bọn chúng sao lại hiểu rõ thí thần trận tạo thành như thế nào chứ? Mà còn không bị ảo giác mê hoặc."

Phải biết rằng cái thí thần trận trong Long tộc cấm khu là tuyệt tác đắc ý của Long thần, là do ý nghĩ thiên tài của lão đi vào thực tiễn mà thu lấy thành công. Cái thí thần trận này không giống như nhưng ma pháp trận bình thường, ma pháp trận bình thường đều theo quy tắc ngưng tụ năng lượng tại ma pháp tuyến, lại phóng các loại đá năng lượng khởi động ở mấy vị trí mà thành. Nhưng cái thí thần trận này lại không thế, lão lợi dụng núi sông trong cấm địa, dùng một ngàn năm trăm khúc xương của bản thể tạo thành, có thể chia làm mấy khu vực nhỏ, có thể hợp lại thành một khu vực lớn. Lại thêm hơn vạn linh thể Long tộc đã cung cấp cho linh thể Long thần của ông ta. Giết chủ thần thì không có khả năng, nhưng nếu chủ thần không tinh thông trận pháp, vây khốn trong này một đoạn thời gian cũng không phải là vấn đề. Thần cấp một ít nhất cũng phải bị thương tới gân cốt, còn thần cấp hai và cấp ba thì chỉ có nước tan thành tro bụi. Long thần hiếu kỳ trong lòng, cũng không quan tâm tới ba người này nữa, lão trái lại lại muốn xem xem bọn họ có thể ở trong địa bàn của lão gây được phong ba lớn tới mức nào. Long tộc cấm địa này cũng đã quá lâu không có người tới rồi, lần này thất đại trưởng lão đánh thức lão từ trong cơn ngủ say dậy lão liền cảm thấy hưng phấn, giờ lại cảm thấy có hứng thú. Tên mạnh nhất thì đã bị lão thôn phệ rồi, chắc là sớm đã hóa thành một bộ phận trong linh thể của lão, giờ lão ngược lại lại có chút mong chờ xem đám người này có thể cho lão thêm vài bất ngờ không.

Lưu Ly, Man Ngưu cùng với Cách Lỗ Tây Á, bay qua ngọn núi cao trước mặt, bị cảnh sắc tiên cảnh xuất hiện trước mắt làm cho kinh ngạc. Mặc dù biết rất có khả năng là ảo giác, nhưng vẫn vì vậy mà say lòng.

Ba người cùng đi. Đâu đâu cũng là chim ca, hương hoa, bóng cây râm mát. Thác nước chảy cuồn cuộn, suối xanh róc rách. Tất cả đều không giống như có nguy hiểm.

Cách Lỗ Tây Á thấy nước suối trong xanh, chỉ cảm thấy khô cổ, chạy tới uống cho thỏa thích. Nhưng lại bị Man Ngưu vung tay lôi về.

"Ngươi không muốn sống hả. Không nghĩ xem hiện tại chúng ta đang ở địa phương nào à?" Man Ngưu vẻ mặt nghiêm túc nói, nói về kinh nghiệm mạo hiểm, Cách Lỗ Tây Á còn lâu mới bằng hắn. Hắn hiểu rõ một đạo lý, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mà thoạt nhìn thì nơi an toàn nhất nói không chừng lại chính là nơi nguy hiểm nhất.

Cách Lỗ Tây Á nuốt vài ngụm nước bọt, nghĩ tới tình cảnh của mấy người, không hề dị nghị. Ai mà biết được uống nước này vào thì có hậu quả như thế nào chứ?

Lưu Ly nhắm mặt lại một lúc, nói:" hai người theo ta đi."

Lưu Ly đi tới bên trái, đi được mấy trăm mét, lại đột nhiên vòng qua một cây đại thụ quay lại, cứ như vậy đi đi về về hơn mười lần. Cách Lỗ Tây Á cuối cùng nhịn không được nói:" Lưu Ly, ngươi làm gì mà lại dẫn chúng ta đi lòng vòng tại chỗ thế."

"Ngươi chỉ cần đi theo là được rồi, nói lắm làm gì." Man Ngưu nói, mưa xuân bay đầy mặt Cách Lỗ Tây Á.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mặc dù chúng ta nhìn thì như đang đi đường cũ, nhưng trên thực tế thì chúng ta đang đi về phía trước, còn nếu ngươi cho rằng ngươi đang đi về phía trước, thì ngươi vĩnh viễn vẫn cứ lòng vòng ở chỗ cũ." Lưu Ly nói.

"Làm sao mà ngươi biết." Cách Lỗ Tây Á cảm thấy bị đả kích, hắn chưa từng cảm thấy bản thân lại vô dụng như vậy.

Lưu Ly cười khẽ một cái cũng không có trả lời. Tiếp tục đi lòng vòng.

Khi ba người đi đủ mấy trăm vòng, Lưu Ly ngừng lại, chỉ một cây đại thụ trước mặt nói:" chúng ta đánh nát cái cây này ra."

Hiển nhiên, cái cây này không chỉ là một cái cây. Ba người phát lực cảm thấy độ cứng quen thuộc đó, liền biết ngay cái cây này mười thì có tám chín phần là một khúc xương rồng.

Quả nhiên, trong sát na cái cây bị đánh nát, hai khúc xương gãy từ không trung rơi xuống, Mà tiên cảnh trước mắt lại một lần nữa biến hóa, tiên cảnh hoa thơm chim hót biến thành một sa mạc mênh mông vô bờ bến, mặt trời nóng rực treo trên cao, nhiệt khí hầm hập từ mặt cát bốc lên.

"Đây cũng là ảo cảnh sao? Mồ hôi của ta tại sao lại giống như nước chảy như vậy nhỉ." Cách Lỗ Tây Á vuốt trán một cái, mồ hôi văng ra, cứ theo tốc độ này, có thể chẳng qua bao lâu nữa thân thể sẽ mất sạch nước.

"Đây là ảo cảnh chân thực, tất cả nhưng gì gặp phải có khả năng đều là thực. Mễ Đế Nhĩ và Lệ Thanh chính là đang ở đây." Lưu Ly dùng tinh thần lực tạo ra một kết giới ngăn cản cái nóng, tiếp đó nói:" Man Ngưu, ngươi đi về phía tây sẽ gặp được Lệ Thanh, sau đó các ngươi một người đi về tây bắc, một người đi về tây nam, đánh tan khối cát đá màu đen thứ ba. Cách Lỗ Tây Á đi sang hước bắc, sau khi gặp phải đá màu đỏ liền chuyển sang hướng nam, đánh tan khối thứ hai. Còn ta thì đi về phía đông tiếp ứng Mễ Đế Nhĩ, các người nhất định phải nhớ, nguy hiểm gặp phải ở đây rất có khả năng là thật, tất cả đều phải cẩn thận.

Ba người phân ra hành động, đi theo phương hướng Lưu Ly đã dự định.

Cái đầu cự đại của Long thần trong không trung đang làm ra ánh mắt ngạc nhiên. Đột nhiên phát hiện sự tình rất giống như thể đã thoát ly khỏi quỹ đạo do lão thiết định, mỹ nhân ngư kia tại sao lại có khả năng quen thuộc với thí thần trận như vậy, từ ảo cảnh mê vụ tới tiên cảnh lục dao rồi tới sa mạc, nàng ta dùng biện pháp trực tiếp nhất để đi lộ trình ngắn nhất, hơn nữa dựa theo biện pháp của nàng đánh nát năm khúc xương rồng ra được khỏi sa mạc. Như vậy toàn bộ thí thần trận sẽ bị thương cân động cốt, quan trọng nhất là bọn chúng sẽ từ sa mạc mà tới thẳng khu vực chín tầng u minh đang giam giữ hai tên tội nhân thần phạt kia. Việc này sao có khả năng không khiến lão giật mình.

Hiện tại lão quyết định đùa tới đây thôi, quyết không cho phát sinh sự tình nằm ngoài khống chế của lão.

Nhưng đang lúc Long thần muốn động tay, lại phát hiện một lực lượng bàng đại từ trong ra ngoài ngăn lão lại. Lão cứ vậy không động được một chút nào.

Long thần liều mạng giãy dụa, nhưng cũng chỉ là uổng công mà thôi, trong thể nội bị sáu loại thuộc tính năng lượng bàng đại chiếm cứ, linh thể như bị đóng ở chỗ cũ.

Là tên tiểu tử kia giở trò quỷ, Long thần rất nhanh liền phản ửng lại, lão không thể nào hiểu nổi, tên tiểu tử kia sau khi bị lão thôn phệ vì sao lại không bị công năng hấp thu cường đại dung hóa thành một phần của linh thể.

"Lôi thần truyền thừa giả, ngươi lập tức ra ngay." Long thần gào thét.

"Nói đùa, đổi là ông thì ông có ra không? Bắt đầu từ bây giờ, ông cứ từ từ hưởng thụ đi." Long Nhất ở trong trung ương của linh thể cười lớn, toàn thân được bọc bởi một tầng năng lượng màu vàng, sáu khối thần bài tán phát ra hào quang chói lóa lên những hướng khác nhau.

Hóa ra là lúc đó Long Nhất cảm thấy khó mà chống đỡ được Long thần quá lâu, trong lúc cấp bách nghĩ ra một biện pháp, hắn đoán rằng linh thể của Long thần chắc cũng giống như những sinh vật cường đại có chỗ yếu ớt nhất. Cường đại ở chỗ công năng hấp thu của ông ta, vô luận là vật chất cứng tới mức nào cũng tập lức bị tan ra. Yếu ớt thì không cần phải nói, chỉ cần có biện pháp không bị dung hóa, ở bên trong khống chế ông ta còn dễ hơn ở bên ngoài rất nhiều.

Mà vừa khéo là Long Nhất lại có thứ để ngăn cản lại công năng hấp thu dung hóa cường đại của thôn phệ long thể. Chính là tín vật lúc trước Bích Phỉ đưa cho hắn, miếng vẩy cá mầu vàng đó, một khi niệm chú liền có thể phóng ra một cái kết giới cường đại, Long Nhất từng đã nghiên cứu qua, còn phát hiện không có loại kết giới phòng ngự nào có thể sánh bằng. Lúc đó chỉ nghĩ tới tác dụng giữ mạng, không ngờ hôm này quả thật dùng đến, nguyên nhân Lưu Ly quen thuộc với cái trận pháp này như vậy cũng là vì Long Nhất. Long Nhất thần không biết quỷ không hay ẩn trong thể nội Long thần, phát hiện tất cả những gì Long thần có thể thấy hắn cũng như tận mắt thấy, trong lòng không khỏi mừng rơn. Đối với trận pháp, Long Nhất cũng có nghiên cứu tương đối, tự nhiên cũng từ trong quyển ma pháp trận toàn thư mà xem qua cách bố trí thí thần trận, chỉ là bởi vì điều kiện bố trí quá hà khắc mà ít người dùng. Long Nhất dựa vào ánh mắt của Long thần, bằng vào ngộ tính của hắn đối với ma pháp trận, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ mấu chốt của trận pháp, như vậy mới có thể thông qua quan hệ khế ước với Lưu Ly mà dùng ý niệm chỉ huy.

Linh thể chứa năng lượng khổng lồ như vậy, thấy không có cách nào để bị trời phạt, Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, gọi Long Nhị và bộ xương thiên sứ sáu cánh trong hắc ám thứ nguyên không gian ra, đồng thời còn có Nữu Nhi đã buồn chán mấy ngày liền.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện