Lão tổ tông của mình nhìn thấy con tôm bề bề này sao lại cung kính tự xưng là vãn bối?
Ban đầu hắn nhìn thấy lão tổ tông cung kính đối với Tần Ninh đã cảm giác chuyện này có gì đó rất không bình thường.
Nhưng bây giờ thì thật sự có!
“Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, mấy cái nghi thức xã giao này miễn đi miễn đi...”
Tôm cát nhỏ đại lượng phất phất cái càng tôm của mình, cười ha ha nói: “Chậc chậc, Tần đại gia, chuyện này ngài không đúng rồi, ngài nói cho ta biết trước có thể gặp được bạn bè cũ thì ta đã vội vàng đi cùng ngài từ lâu rồi, việc gì phải để ngài uy hiếp ta chứ!”
“Hả? Ta uy hiếp ngươi sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
“Ặc, ha ha...!lão tổ...!tóc của ngươi không bạc bằng lão Vệ rồi...”
Bầu không khí trong đình viện bỗng chốc trở nên kì quái.
Tần Ninh thản nhiên đứng ở trong viện, lão Vệ vẫn im lặng đứng phía sau Tần Ninh.
Còn tôm cát nhỏ vẫn đang trêu chọc lão tổ mình, U Động Thiên lúc này có cảm giác bản thân mình lúc này chính là kẻ dư thừa...
Không đúng!
U Động Thiên đột nhiên phản ứng lại, là mình thỉnh cầu Tần Ninh đến gặp lão tổ nhà mình, sao giờ lại thành một con tôm bề bề ở đây hàn huyên ôn chuyện với lão tổ vậy?
U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, từ tốn nói: “Động Thiên, ngươi về trước đi, có chuyện gì lần sau rồi nói!”
“Ơ...!dạ...”
U