Tần Ninh lúc này ngắt lời Cực Thiên Sơn, thản nhiên nói: “Đệ tử Thanh Vân môn ta chỉ cần không phải là cố ý trêu chọc người khác mà bị người khác giết thì ta thân là tông chủ phải đứng ra thôi”.
Bây giờ, Cực Thiên Sơn cũng nổi giận.
Hắn ta đường đường là tông chủ của môn phái hạng hai mà lại phải khúm núm trước tông chủ trẻ tuổi của một tông môn hạng ba, đã thế đối phương vẫn còn chưa chịu dừng tay tại đây.
Nếu không phải có U Động Thiên ở đây thì hắn ta sớm đã bùng nổ rồi.
“U tông chủ!”
Cực Thiên Sơn lúc này siết chặt nắm đấm nói: “Phái Thiên Sơn của ta đã nhượng bộ đến như vậy rồi, nhưng Thanh Vân môn vẫn cứ hùng hổ doạ người, nỗi nhục này phái Thiên Sơn của ta không nuốt được!”
Dứt lời, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, lạnh giọng nói: “Nếu không phải có U tông chủ ở đây thì Thanh Vân môn của ngươi đã không còn rồi, Tần Ninh, phái Thiên Sơn ta chịu lùi bước không phải bởi vì sợ Thanh Vân môn của ngươi, mà là bởi vì U tông chủ, hy vọng ngươi biết tiến biết lùi!”
“Biết tiến biết lùi?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Giết đệ tử của Thanh Vân môn ta, đừng nói là một trăm vạn linh thạch, cho dù có đưa ra một ngàn vạn linh thạch thì cũng không bồi thường đủ đâu!”
“Được thôi, trái lại ta muốn xem xem ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào?”, Tần Ninh lại nói: “Ta đã từng nói với đệ tử của Thanh Vân môn ta rằng Thanh Vân môn chính