*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Minh Vũ ôm lấy U Vương, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này cũng coi như kết thúc rồi.
Mà xem ra kết quả cũng coi như không tệ.
Ít nhất thì phụ hoàng... không có sát ý với Tần Ninh.
Sau khi vội vàng giao U Vương cho mấy vị thống lĩnh thì Minh Vũ cũng vội vàng chạy theo.
Mà lúc này, trong hoàng cung, Tần Ninh chắp tay đi từ từ. Thân hình cao gầy đó nhìn hoàng cung rộng lớn, thổn thức không thôi.
Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh không lên tiếng, thái độ cung kính.
Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên và Minh Vũ đi theo sau họ tầm trăm bước.
Bốn người lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cũng chưa ai lên tiếng.
Tần Ninh dừng trước cửa một tòa cung điện.
Nhìn cung điện này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Tần công tử!”
Hoàng đế Minh Ung lên tiếng: “Nơi này là trọng địa của hoàng cung Bắc Minh. Hàng chục ngàn năm qua, hoàng thất Bắc Minh từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ mạnh mẽ quay về yếu ớt, nhưng mỗi một đời hoàng đế đều ở đây để tiếp nhận lại di chí của tổ tiên. Ngoài hoàng đế ra thì người khác không được tự ý đi vào”.
“Các ngươi tính ra cũng còn có tâm”.
Tần Ninh gật đầu, nói: “Mở ra đi, ta muốn vào xem!”
Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung không hề do dự mà đi thẳng lên.
Ông ta kết ấn, những ấn chú phức tạp được tỏa ra, bao phủ lên trên cửa lớn kia.
Cửa lớn từ từ mở ra, tạo nên những âm thanh cót két, lộ rõ vẻ cổ xưa của nó.
“Mời công tử!”
Hoàng đế Minh Ung cực kỳ cung kính, không hề do dự nói.
Tần Ninh lúc này hít sâu, bước vào trong.
Cửa lớn được mở ra, cả tòa đại điện ở nơi sâu thẳm. Mà bốn phía còn có huyền thiết kiên cố bao phủ. Cho dù có là cường giả vượt qua tứ linh cảnh thì cũng không thể lẻn vào được.
Tần Ninh bước vào trong đại điện, bên dưới có ánh đèn chiếu sáng.
Cả tòa đại điện lúc này tỏa ra một hơi thở bất đồng.
Nghiêm trang, yên tĩnh, hào hùng.
Tiến vào trong đại điện, người ta như rơi vào độ sâu của hàng chục ngàn năm trước.
Tần Ninh lúc này đi dạo quanh đại điện. Cả tòa đại điện có diện tích hàng trăm mét vuông, nhưng không có quá nhiều kiến trúc.
Mà chỉ có bốn pho tượng.
Bốn pho tượng đó có thứ tự cao thấp cực kỳ tỉ mỉ.
Thấy Tần Ninh đang nhìn bốn pho tượng, Minh Ung đại đế lập tức đi lên giới thiệu: “Pho tượng cao trăm mét này là tổ tiên của ta, Minh Uyên đại đế!”
“Bên trái tượng của tổ tiên ta là một pho tượng cao 80 mét, đó là Tần Nguyên Thiên, tổ tiên của nhà họ Tần đã đi theo tổ tiên sát phạt khắp nơi, lấy được thiên hạ!”
“Vị bên phải này là sư đệ của tổ tiên ta, cũng là Thiên Thanh Thạch, người sáng lập ra học viện Thiên Thần”.
“Vị ở giữa này lại chính là sư tôn của tổ tiên và lão tổ Thiên Thanh Thạch, Thanh Vân tôn giả!”
Minh Ung đại đế còn định nói tiếp thì Tần Ninh lại cắt lời: “Ta biết!”
Minh Ung đại đế nghe vậy thì cũng im lặng không nói.
Ánh mắt ông ta không có chút gì là mất kiên nhẫn hay bất mãn mà còn tỏ ra hết sức tự nhiên.
Mà lúc này, bên ngoài đại điện, Minh Vũ lại tiến lên ngăn cản ba người Thánh Đăng Phong.
“Minh Vũ, ngươi có ý gì?”, Diệp Viên Viên chau mày hỏi.
“Ba vị, nơi này chỉ có đế vương mới được vào, ba vị thì không thể!”, Minh Vũ khổ sở nói.
“Vậy tại sao Tần huynh vào được?”
Thánh Tâm Duệ