*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể Minh Ung khẽ run rẩy rồi quỳ một chân xuống, nói với Tần Ninh: “Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ!”
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay đáp: “Nếu ông thật sự có thể biến đế quốc Bắc Minh trở nên mạnh mẽ thì cũng khiến lão tổ của ông vui hơn chút”.
Tần Ninh không nói tiếp câu sau nữa.
Để lần sau gặp lại thằng nhóc Minh Uyên kia thì cũng đỡ cho nó trách người làm sư tổ này không quan tâm đến hậu bối của nó.
Nhưng thời gian trôi đi, hắn từ Cửu U Đại Đế của đời thứ nhất thành Tần Ninh của hiện tại, qua chín đời, hàng chục ngàn năm, đã không rõ tình trạng của mấy vị đồ đệ, đồ tôn là thế nào rồi.
Nói không chừng, một vài người đã tiến vào liên minh Cửu Thiên Vân rồi đấy...
Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi.
Ban nãy Tần Ninh còn nói nếu phụ hoàng dám lừa hắn thì cũng không ngại giết chết phụ hoàng.
Phụ hoàng không hề tức giận, mà bây giờ lại còn quỳ xuống nữa!
Cho đến giờ, phụ hoàng đã quỳ trước ai đâu cơ chứ?
Đây là đế vương đó!
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, cũng đến trước một tòa cung điện.
“Không biết hoàng thượng giá đáo, thần thϊế͙p͙ không nghênh đón từ xa được!”
Một phụ nữ xinh đẹp trong cung điện chậm rãi đi ra rồi cúi người hành lễ.
“Không có gì, Thư phi, đây là Tần Ninh Tần công tử!”
Minh Ung nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, đây chính là Thư phi!”
“Tần Thư Nguyệt, con cháu của Tần Thiên Nguyên!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, đánh giá: “Đúng là cũng có chút tương tự với tổ tiên của bà năm xưa”.
Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.
Nhà họ Tần năm đó đi theo hoàng thất Bắc Minh, có thể nói là cực kỳ thịnh vượng.
Năm đó, hoàng thất Bắc Minh chính là cương quốc Bắc Minh, thực lực còn mạnh hơn các thế lực đỉnh cao của Cửu U Đại Lục gấp mấy lần. Khi Minh Uyên đại đế còn thì không ai dám phản nghịch lại cương quốc Bắc Minh.
Nhà họ Tần năm đó cũng vì lập được chiến công lớn nên bản thân cũng mạnh ngang một thượng quốc. Địa vị trên Cửu U Đại Lục cũng là có một không hai, ai ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, hoàng thất Bắc Minh tụt lùi, nhà họ Tần lại càng thảm hơn.
“Vào trong rồi nói!”
Minh Ung gật đầu cười nói.
Nói thật, hoàng thất Bắc Minh bây giờ không quá coi trọng nhà họ Tần nữa.
Còn không bằng nổi các nhà Diệp, Từ, Quách.
Dù gì thì đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhà họ Tần cũng suy tàn mạnh hơn, không thể giúp đỡ cho hoàng thất Bắc Minh. Cho nên vị trí của nhà họ Tần cũng vì thế mà giáng xuống.
Đi vào trong viện, Tần Ninh từ từ ngồi xuống, những người khác thì lại đứng.
Nhưng lúc này, không một ai cảm thấy việc Tần Ninh ngồi là sai.
“Bà cũng ngồi đi!”
Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, cười nói: “Ta cũng có chút chuyện muốn nói với bà đây”.
“Mời Tần công tử nói!”
Tần Thư Nguyệt biết tri thức hiểu lễ nghĩa, mỉm cười đáp.
Tần Ninh lúc này nhìn sang những người khác.
Thánh Đăng Phong hiểu ra, liền cười nói: “Tần công tử nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài chờ!”
Rồi ông ta vội vàng kéo con trai mình ra ngoài.
Diệp Viên Viên cũng rất chủ động.
Khi Tần Ninh truyền Âm Dương Uẩn linh quyết cho mẹ của nàng thì cũng là như vậy.
Hôm nay có lẽ Tần Ninh lại có chuyện quan trọng gì cần nói.
Trong viện tử giờ chỉ còn Minh Ung, Minh Vũ và Tần Thư Nguyệt.
“Hai người còn ở lại làm gì nữa?”, Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ.
“Ơ? À