Mà lúc này, hai người Lục Huyền và Trương Tiểu Soái lại gần như nhảy dựng lên.
Ngay cả một người trầm lặng ít nói như Tuân Ngọc lại thể hiện sự kinh ngạc lồ lộ ra mặt.
Không chỉ có học viên cũ của học viện Thiên Thần biết đến Diệp Viên Viên, trong số học viên mới, danh tiếng của nàng cũng nổi như sấm bên tai.
Hoàng thể, thiên kim của Diệp gia, thân phận cao quý, dung mạo xuất chúng.
Nàng chính là nữ thần trong mộng của vô số đệ tử ngoại viện và nội viện học viện Thiên Thần.
Nhưng mà hiện giờ nữ thần lại ở trong một gian túc xá như này, còn gấp chăn bông… cho Tần Ninh?
“Tại hạ Sở Thành Hạc!”
Sở Thành Hạc chắp tay cười nói: “Diệp tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây? Hơn nữa còn ở cùng với một kẻ nói năng lỗ mãng, ngông cuồng như vậy nữa chứ?”
“Ta ở cùng với ai, có liên quan gì đến ngươi sao?”
Ánh mắt Diệp Viên Viên hiện lên tia không kiên nhẫn, nói: “Quản lý cho tốt đệ đệ của ngươi đi, đừng có cái kiểu từ Sở Nguyên quận đi ra mà không biết trời cao đất dày, phát ngôn bừa bãi như thế. Ở trong Đế Đô, tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Sở Thành Hạc tái mét.
“Ca, đánh con tiện nhân cái này đi!”
Sở Tiên Kiệt hét lớn: “Chính là ả đàn bà này, đệ bỏ ra năm trăm ngàn lượng để mua ả ta, vậy mà ả ta lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến đệ!”
Bốp…
“Câm mồm!”
Sở Thành Hạc giơ tay tát Sở Tiên Kiệt một cái giáng trời, lúc này, Sở Tiên Kiệt tưởng chừng như mắt mình đang nổ đom đóm.
“Ca…”
Sở Tiên Kiệt ngây người nhìn Sở Thành Hạc, khó có thể tin được.
Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa từng đánh gã dù chỉ một cái, cho dù cha mẹ muốn dạy dỗ mình, đại ca đều đứng ra ngăn cản, có thể nói là hết mực yêu thương mình.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì hai người Tần Ninh và Diệp Viên Viên mà lại trực tiếp tát gã một cái!
“Khốn kiếp!”
Sở Thành Hạc mắng: “Vị này đường đường là Diệp Viên Viên của Diệp gia Đế Đô - Diệp tiểu thư, ngươi mua nổi sao? Đệ có tư cách mua sao?”
“Ta…”
Bốp…
Lại thêm một cái tát giáng xuống, Sở Thành Hạc quở mắng: “Trở về ta phải chỉnh đốn lại đệ mới được!”
Sở Tiên Kiệt lúc này đã hoàn toàn bị đánh cho ngu người.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên trước mặt này rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao đến cả đại ca cũng sợ như vậy?
“Diệp tiểu thư, thành thực xin lỗi, đệ đệ ta không nhận ra tiểu thư, đã đắc tội với tiểu thư, xin lỗi!”
Sở Thành Hạc lúc này chắp tay, cười nói: “Ta sẽ dẫn đệ đệ ta rời khỏi đây ngay!”
“Rời khỏi đây?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Rời đi như vậy, có chút không đúng!”
“Vừa nãy Sở Tiên Kiệt đã nói muốn cho mấy người chúng ta đều không thể thi đậu đợt khảo hạch của nội viện, mất đi tư cách làm đệ tử của học viện Thiên Thần, đây rõ ràng là một lời uy hϊế͙p͙”.
“Trái tim nhỏ bé của ta đến giờ vẫn đang không ngừng đập thình thịch, thình thịch, vậy sao có thể để hắn ta rời đi được chứ!”
“Vừa rồi ta bị dọa sợ nhưng tim đập càng nhanh hơn, đoán chừng sẽ bị giảm mất vài năm tuổi thọ, ít nhất cũng phải bồi thường cho ta một ít phí tổn thất tinh thần chứ?”
Bị dọa sợ?
Sắc mặt Sở Tiên Kiệt lúc này hiện lên vẻ giận dữ.
Vừa rồi, rõ ràng là Tần Ninh suýt đá chết gã bằng một, người bị dọa cho sợ hãi phải là gã mới đúng chứ?
Bây giờ ngược lại tên này còn đòi lấy... phí tổn thất tinh thần gì chứ?
Đùa cái gì vậy hả!
“Vị huynh đệ này, đệ đệ ta đã mạo phạm các vị, ta thay mặt hắn xin lỗi! Chỉ là phí tổn thất này... Mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, ngẩng đầu không gặp, cúi đầu vẫn thấy, hà tất phải tuyệt tình như thế chứ?”
“Tuyệt tình?”
Tần Ninh nói với vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, nếu như ta thực sự tuyệt tình thì thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chính là thi thể của đệ đệ ngươi rồi!”
Nghe được những lời này, Sở Thành Hạc liếc nhìn về phía Diệp Viên Viên bên cạnh, cố kìm nén cơn giận, nói: “Phí tổn thất ngươi cần là bao nhiêu?”
“Không nhiều, không nhiều, năm trăm ngàn lượng vàng, là đủ rồi!”
Không nhiều? Không nhiều mà tận năm trăm ngàn lượng vàng sao?
Đây có phải là cần phí tổn thất gì đâu cơ chứ, đây rõ ràng là đang bắt chẹt mà!
“Tần Ninh, ngươi… đừng có quá đáng!”, Sở Thành Hạc lúc này vẫn cố kìm chế cơn giận.
Nếu như không phải Diệp Viên Viên đang ở đây, gã đã phát tiết tại chỗ rồi.
“Quá đáng lắm sao?”
Tần Ninh hỏi ngược lại.
Diệp Viên Viên lúc này lại trực tiếp bước ra ngoài, xách Sở Tiên Kiệt lên khỏi mặt đất.
“Ta đưa, ta đưa!”, Sở Thành Hạc liền cười