*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế nào? Không quen ta hả?”
Nhìn Tần Ninh khẽ cau mày, Minh Viêm cười lớn rồi nói: “Nhờ ngươi ban cho mà giờ cha ta đang nằm trên giường đấy!”
Lời này vừa nói ra thì Tần Ninh cũng đại khái đoán được, người này là ai.
“Ngươi là con trai của Minh Thương Vân?”
Tần Ninh đứng lên, nhìn thanh niên trước mắt, nói: “Lẽ nào cha ngươi không nói cho ngươi biết là nên làm gì và không nên làm gì sao?”
“Ngươi là cái thá gì?”
Minh Viêm lạnh lùng nói: “Ta chính là con trai của U Vương, thế tử điện hạ. Ngươi chỉ là một thảo dân, Tần Ninh, rốt cuộc là phụ hoàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi dám hại phụ hoàng ta mà vẫn sống tiếp sao?”
“Chuyện này, ta nhất định phải tra rõ ràng!”
U Vương?
Thế tử điện hạ?
Nghe câu nói này, sắc mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc cũng khẽ thay đổi.
Tại sao Tần Ninh lại chọc tới U Vương, và thế tử điện hạ trước mắt đây?
Trên cả Đế Đô này, ai không biết, U Vương chính là cánh tay phải hoàng đế.
Mà nghe nói mấy ngày trước, U Vương hộ giá có công, được sắc phong thành Vương vị thế tập, trở nên danh giá.
Tần Ninh, sao lại tranh chấp gì với U Vương và tiểu thế tử này?
“Điều tra rõ ràng?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm hỏng tâm trạng tốt của ta đấy, biết không?”
“Khốn kiếp!”
Minh Viêm gắt gỏng quát lên: “Tâm trạng tốt của ngươi là cái thá gì?”
“Thế tử ta hôm nay phải lấy cái mạng của ngươi!”
Minh Viêm vừa dứt lời thì bước thẳng tới, ngưng tụ sát khí. Kiếm dài đang nằm trên mặt đất kia, lập tức trở về bên người, rồi dưới sự khống chế của Minh Vũ mà chém giết tới Tần Ninh.
“Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba mà thôi. Cha ngươi còn phải quỳ trước mặt ta cầu xin đấy. Ngươi là cái đinh gỉ gì?”
Tần Ninh vừa nói ra, vốn dĩ linh kiếm đang thẳng tắp trở về tay Minh Viêm bỗng chốc bị Tần Ninh chặn lại.
Bàn tay chợt bắt lấy, chuôi kiếm run rẩy.
Tần Ninh hừ một tiếng, ra đòn một kiếm giết ngược về phía Minh Viêm.
Trong lúc này, Minh Viêm chỉ cảm thấy một luồng sát khí khủng khϊế͙p͙, quấn chặt quanh người mình.
Muốn trốn nhưng không có cách nào trốn được!
Phập một tiếng, kiếm dài đâm thẳng vào lồng ngực. Con ngươi Minh Viêm lồi ra, nhưng không thể nói được câu nào.
Mấy kẻ khác đi theo lúc này cũng bị dọa sợ.
“Giết người rồi!”
“Thế tử điện hạ bị giết rồi!”
Trong phút chốc, mấy kẻ tùy tùng kinh hoàng thất sắc, kêu lên oang oác.
“Sao thế? Sao thế?”
Đột nhiên có mấy người từ một gian phòng khác xông ra, nhìn vết máu khắp phòng thì kẻ dẫn đầu chợt kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc.
“Tần Ninh, ngươi ngươi ngươi… ngươi dám giết Minh Viêm thế tử!”
Lúc này ngón tay của Minh Triệt run rẩy, toàn thân run rẩy, giận mà không gào lên được.
Nhưng khóe mắt lại mang một tia lạnh lùng, chế giễu, chỉ lóe lên rồi biến mất.
Lần này, Tần Ninh giết U Vương thế tử, xem hắn làm thế nào mà thoát tội!
Lần trước, Tần Ninh giết tam hoàng tử Minh Hiên, mà sau khi đi vào hoàng cung lại bình yên vô sự đi ra.
Minh Triệt vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nhưng lần này, Minh Triệt đích thân nghiệm chứng, không tin, Tần Ninh còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa không.
“Người đâu, Tần Ninh hành hung thế tử điện hạ, bắt lại đưa tới thiên lao chờ thẩm vấn. Hoàng tử ta nhất định phải giữ sự công bằng của pháp luật”.
Thấy vẻ mặt Minh Triệt bất khuất như thế, Tần Ninh cười khẩy.
“Lại là ngươi à!”
Tần Ninh cạn lời nói: “Minh Triệt, đây là lần thứ ba ngươi chọc vào ta đấy!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhếch miệng, thản nhiên nói: “Ta dám giết Minh Hiên, dám phế Minh Thương Vân. Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có giá trị hơn chúng sao?”
Lời này vừa nói ra, mí mắt Minh Triệt khẽ run.
Minh Hiên là do Tần Ninh giết thì hắn ta biết rồi nhưng U Vương, thật sự là do Tần Ninh phế sao?
Không thể nào, nếu thật sự là Tần Ninh phế, thì tại sao Tần Ninh có thể bình yên vô sự mà ra khỏi hoàng cung?
U Vương và phụ hoàng tình như thủ túc, phụ