Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.
Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành lên đỉnh núi.
“Là Tần Ninh!”
Có người bất chợt hô lên.
“Tần Ninh?”
Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.
Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.
“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”
Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.
“Ồ? Là hắn à?”
Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”
“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta lên đỉnh núi mà hắn...”
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...
“Tên này...”
Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.
Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.
Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.
“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.
“Ồ?”
An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.
Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.
Tên này thật sự không sợ chết chút nào!
Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.
“Ở đâu đây?”
Nhìn đỉnh núi rộng trăm mét, Tần Ninh chau mày lại.
“Hoa sen Thanh Ngọc!”
Nhìn đóa hoa sen đang trưởng thành kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Hoa sen Thanh Ngọc ở đây, vậy đám đồ chơi nhỏ kia chắc là ở chỗ đó rồi!”
Lúc này, hắn không để ý đến sự theo dõi của mọi người bên dưới.
Hắn sải bước lên đỉnh núi.
Lúc ngày, trên đỉnh núi, mọi thứ đang rung chuyển, những âm thanh ầm ỹ ngày càng vang dội.
Trên đỉnh núi, mọi thứ rung chuyển, những viên đá lăn xuống loạn lạc, phảng phất như có thứ gì đang phá đất mà ra.
Lúc này, những người khác đã khó mà bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhưng chấn động ngày một mạnh mẽ, bọn họ không thể nhìn thấy cái gì.
“Sư huynh Tô Triếp, chúng ta...”
“Chờ!”
Tô Triếp lạnh nhạt nói: “Bất luận là hắn có hái được hoa sen Thanh Ngọc hay không thì chúng ta hãy ở đây chờ đã!”
“Chờ hắn xuống giao hạt sen ra, nếu không... giết không tha!”
Tô Triếp nói xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dạ!”
Mấy người lúc này đều nóng lòng muốn thử.
Bất kể Tần Ninh có giỏi cỡ nào, nhưng đối diện với kẻ mạnh nhất nội viện là Tô Triếp thì vẫn chẳng là cái thá gì.
Mà lúc này, nhóm Tần Hải, Diệp Viên Viên đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn lên đỉnh núi, do dự không thôi.
“Chuyện này vốn là do bọn họ gây ra, nhưng tam đệ lại xông lên trên đó...”
Tần Hải lo lắng: “Chỉ sợ mấy tên kia lát nữa sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy!”
Hắn ta nói ra thì nhóm Diệp Viên Viên cũng nhíu mày rất chặt.
Tần Ninh mạo hiểm xông lên như vậy đúng là có hơi vội vàng.
Động tĩnh khác thường thế này chắc chắn là có bảo vật, đệ tử các phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà nghe xung quanh bàn tán thì trên đỉnh núi dường như có hoa sen Thanh Ngọc.
Hoa sen Thanh Ngọc hình thành dưới điều kiện cực kỳ hà khắc, không phải nhờ linh khí hay khí hậu mà hoàn toàn là nhờ cơ duyên.
Hoa sen Thanh Ngọc nở ra hạt sen có thể ngưng tụ được sự dẻo dai của linh hải và tăng tính ổn định cho việc chế tạo Linh Đài.
Thứ đồ này có giá trị liên thành và không cách nào hình dung được sự quý giá của nó.
Nếu võ giả cảnh giới Linh Đài gặp được thì e là sẽ liều