“Viên Cương và Phương Thế Thành thực sự rất thú vị nha.
Chính bọn chúng đã ép các vị trưởng lão phải giết lão đại, vậy mà bây giờ lại trưng ra các bộ dạng luồng cúi nịnh nọt đó! ”, Trương Tiểu Soái cười nói.
“Bọn chúng biết sợ rồi!”
Lục Huyền nhìn Tần Ninh cười nói: “Dù sao cũng không ai chịu nổi một câu kiếm tới của lão đại!”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa!”
Tần Ninh nhìn về phía đại sảnh Linh Các, trong đại sảnh có hàng trăm cửa sổ, Tần Ninh đi tới trước một cửa sổ để hỏi thăm.
“Đến nhận sắp xếp chỗ ở của đệ tử nội viện sao?”
Trong cửa sổ đó có một đệ tử đang đứng, liếc nhìn Tần Ninh.
“Ngươi là Tần Ninh!”
Đệ tử kia nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, cười nói: “Tần Ninh xếp hạng nhất trong kỳ nội viện thí luyện lần này phải không?”
Tần Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Chính là ta!”
“Trễ như thế này mới tới nhận chỗ ở, còn tới làm gì nữa?”
Đệ tử kia liếc mắt nhìn Tần Ninh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ không phải là thời gian xử lý việc này, ngươi tự đi tìm chỗ ở trước đi, có đợt khác sẽ thông báo cho ngươi sau!”
Không phải là thời gian xử lý?
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền và Tuân Ngọc đều sửng sốt.
“Vị sư huynh này, bọn ta nhận được thông báo rằng trong vòng mười ngày kể từ ngày nội viện thí luyện kết thúc thì vẫn còn thời gian xử lý việc này!”, Trương Tiểu Soái khó hiểu hỏi.
“Ta nói không phải là không phải, hôm khác quay lại đi!”
Đệ tử kia vẫn lạnh nhạt, giễu cợt nói: “Đều sắp chết đến nơi rồi, còn nhận chỗ ở làm gì?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
Lục Huyền sa sầm sắc mặt nói.
“Ý gì hả?”
Đệ tử kia cười chế nhạo: “Các ngươi đã đắc tội với Thiên Tử Đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên và các thế lực khác, các ngươi cho rằng mình còn có thể sống sao?”
“Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn tìm chỗ ở làm gì nữa? Nếu ta là các ngươi, ta sẽ tranh thủ thời gian này để ăn uống, ngồi chờ chết là được rồi”.
“Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Diệp Viên Viên cau mày, lãnh đạm nói: “Cứ làm chuyện mà ngươi phải làm đi, mau thu xếp chỗ ở cho bọn họ”.
“Diệp tiểu thư, cô nói xem tại sao cô lại đi giao du với cái đám không biết sống chết này?”, đệ tử kia lại nói: “Cô cứ yên phận làm Diệp đại tiểu thư, thiên tài hoàng thể thì tốt biết bao nhiêu”.
“Ngươi thật lắm lời!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Rốt cuộc ngươi có sắp xếp hay không, nói rõ đi!”
“Không!”
“Ngươi…”
“Nói nhiều làm gì?”
Tần Ninh phất tay, nói: “Lôi đầu gã ra đây cho ta, đánh gã một trận rồi mới hỏi tiếp, rốt cuộc là hôm nay sắp xếp hay ngày khác mới sắp xếp”.
“Ngươi muốn làm gì!”
Gương mặt của đệ tử kia biến sắc, gã hét lên: “Đường Nguyên ta là đệ tử được học viện cấp quyền, quản lý công việc của các đệ tử ở đây.
Nếu ngươi dám tấn công ta, cũng chính là ngươi đang thách thức uy nghiêm của học viện”.
“Uy nghiêm của học viện Thiên Thần, ta cứ thích thách thức đấy thì sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, nói: “Viên Viên, ra tay!”
“Vâng, công tử!”
Diệp Viên Viên bước ra, thi triển chiêu thức, một luồng linh khí từ trong bàn tay phóng ra ngoài.
Tiếng lách cách vang lên, song sắt cửa sổ lúc này đã trở nên méo mó, Đường Nguyên bị lôi ra nhưng vẫn mắc kẹt giữa những song sắt của cửa sổ.
“Aaaaaaaa! dừng lại, dừng lại, ta sẽ sắp xếp, sẽ sắp xếp!”
Sắc mặt của Đường Nguyên tái nhợt, gã đau đớn hét lên.
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho các đệ tử có mặt phải hoảng hốt.
Một số ít các đệ tử tiến tới, vây quanh chỗ đó.
“Đường Nguyên, ngươi bị làm sao vậy?”
Đột nhiên từ đâu lại vang lên tiếng hỏi lớn.
Có mấy tên khác đang nhanh chóng bước tới.
Y phục của bọn chúng trông hoàn toàn khác với đệ tử nội viện, thần sắc vô cùng kiêu ngạo.
Đệ tử Linh Đồ!
Nhìn thấy mấy tên đó, tất cả mọi người lập tức đứng tản ra bên ngoài, vì sợ rằng sẽ bị cuốn vào rắc rối.
Một thanh niên cầm đầu đám người kia bước ra, đi vào giữa cuộc hỗn loạn.
“Mấy người các ngươi thật to gan, Đường Nguyên là đệ tử được bổ nhiệm đặc biệt ở chỗ này, vậy mà các ngươi lại dám tùy tiện ra tay với gã”.
“Tề Sam sư huynh, cứu ta, cứu ta với!”
Đường Nguyên vội vàng tố cáo: “Mấy tên này đột nhiên tấn công ta, thật sự quá hung ác!”
“Tề Sam sư huynh, hãy giúp ta dạy cho bọn chúng một bài học!”
Tần Ninh trừng mắt nhìn Đường Nguyên, Đường Nguyên ngay lập tức co rụt đầu lại.
“Ngươi là ai?”
Tề Sam nhìn về phía Tần Ninh, lạnh