Mà lúc này, điều khiến mọi người kinh ngạc là nơi Tần Ninh đang đâm tới không phải là ngực, cổ của Trần Đông Phong, mà là… giữa hai chân.
Tấn công kiểu gì đây?
Bỏ qua vị trí chết người để tấn công, mà lại ngắm chuẩn vào đũng quần đối thủ!
Tần Ninh này quá nham hiểm!
Nhưng đúng lúc này, Trần Đông Phong vốn đang khí thế hung hăng thì sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng thu thương lại, linh khí mạnh mẽ cuộn quanh thân thương, trở về bên người gã để ngăn đòn tấn công của Tần Ninh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều chết lặng.
Không phải chứ.
Trần Đông Phong không cần quan tâm tới đòn tấn công của Tần Ninh mà giết luôn hắn là được rồi.
Cùng lắm là bị thương một chút, nhưng diệt được Tần Ninh là xong.
“Lẽ nào…”
Mà lúc này, Viên Cương và Phương Thế Thành của hội Phương Viên bỗng giật mình.
“Điểm yếu mệnh môn của Trần Đông Phong chính là ở dưới đáy quần!”
Lúc này, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn tư thế tấn công của Tần Ninh và tư thế phòng thủ của Trần Đông Phong thì không khó nhìn ra, gã này gần như không dám cược với Tần Ninh.
Một khi bị Tần Ninh uy hiếp mệnh môn thì gã không thể phát huy sức mạnh.
Đừng nói là Trần Đông Phong, mà nếu rơi vào bất cứ người nào có mặt ở đây, bị tấn công mệnh môn thì cũng không thể mạo hiểm mà chém giết đối thủ.
Mệnh môn là nơi tập hợp yếu điểm của võ giả, một khi nó xảy ra vấn đề thì đó chính là vấn đề lớn nhất, quá nguy hiểm.
“Thực lực như vậy mà dám đứng trước mặt ta mà khua môi múa mép!”
Lúc này, thấy Trần Đông Phong lui về phòng ngự, cơ thể Tần Ninh dần dâng lên một luồng hơi thở.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
“Đây… đây là cảnh giới Linh Đài tầng 1 sao? Một đạo Linh Đài do Linh Hải kiến tạo, tại sao có thể có linh khí dao động mạnh mẽ như vậy?”
“Mà… linh khí dồi dào một cách vô lý, sức mạnh giống như là cảnh giới Linh Đài tầng 3!”
Hơi thở của Tần Ninh lúc này hoàn toàn khác, không có vẻ nho nhã như trước mà phong trần, điềm nhiên hơn và còn nhiều thêm một tia sát khí.
Tư vị bị người khác đánh giá thấp quả thật không dễ chịu chút nào.
Tuy nói Tần Ninh cũng lười tính toán, nhưng nếu hắn không vui vẻ thì hắn cũng không nương tay giải quyết mấy con ruồi khó ưa này.
“Kiếm Tu Diệp!”
Lúc này, kiếm của Tần Ninh đâm ra nhanh như chớp, từng luồng sóng khí mang theo luồng kiếm khí khiến người ta cảm thấy vô cùng cuồng bạo.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Quả thật là độ uy hiếp còn mạnh mẽ hơn hạt giống kiếm ý mà Đỗ Trầm vừa mới thi triển.
Soạt soạt soạt…
Bỗng chốc, Trần Đông Phong đã phát hiện, Tần Ninh không quan tâm mặt mũi mà tấn công về phía mệnh môn của gã.
Từng luồng sóng khí chém giết tới, sóng gió dâng trào, mặt đất cũng xuất hiện nhiều vết nứt.
Kiếm của Tần Ninh như con rồng ẩn dưới vực sâu trỗi dậy, bay vút lên chín tầng mây.
“Chém!”
Gằn giọng hét lên, bàn tay Tần Ninh vung ra, kiếm khí chết chóc.
Vù…
Một kiếm kia chém trực tiếp tới hạ bộ của Trần Đông Phong.
Bỗng chốc, Trần Đông Phong không thể ngăn cản được.
Kiếm khí vừa rồi quá bá đạo, cho dù gã là cảnh giới Linh Đài tầng 9, lúc này cũng khó mà thở nổi.
Mà cây thương trong tay gã thì đã mất mũi thương, không thể phát huy ra uy lực như thường.
Một tiếng phụt bỗng vang lên.
Lúc này kiếm dài xuyên thẳng giữa hai chân của Trần Đông Phong.
Một đường máu bỗng chốc tăng vọt lên.
Toàn thân Trần Đông Phong quỳ sụp trên mặt đất, mắt mũi trắng bệch.
“A…”
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai bỗng chốc vang lên.
Sắc mặt Trần Đông Phong tái mét, lúc này gã hoàn toàn phát điên.
“Ta nói rồi, muốn dạy dỗ ta hả, ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng.
“Thủ hạ lưu tình, xin dừng tay!”
Mà đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Một bóng người vội vàng phá không mà tới.
Đó chính là Hứa Thông Thiên.
Sau khi đưa mấy người Tần Ninh tới đây, lão ta lập tức rời khỏi khu 36 để đi bẩm báo với viện trưởng.
Không phải lão ta lo lắng vấn đề an toàn của Tần Ninh mà là lo lắng một khi Tần Ninh tức lên thì những đệ tử đến gây chuyện này sẽ bị xẻ thịt từng người, tới lúc đó thì không thể che giấu được chuyện này.
Hứa Thông Thiên thở hổn hển, nhìn Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần Ninh, thủ hạ lưu tình, chiếu thư của viện trưởng đây