Đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Hâm Hâm mở ra.
Một người đang ngồi trước mặt cậu, bàn tay khẽ đặt lên vai cậu.
Mắt sáng như sao, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt thanh thoát vẫn còn mang nét trẻ con nhưng có thêm phần điềm đạm, thong dong và… tự tin.
“Ninh ca…”
Nhìn thấy người đang ngồi đó, Tần Hâm Hâm hơi sững sờ, sau đó oa lên một tiếng, bỗng nhiên bật khóc.
“Ninh ca, a…”
Cậu ôm chầm lấy Tần Ninh, nước mặt nước mũi chảy xuống cọ lên vai Tần Ninh.
“Thằng nhóc thối này, khóc tang đấy à!”
Bỗng nhiên, sau lưng cậu vang lên một giọng nói.
“Đại ca!”
Tần Hâm Hâm quay người lại, nhìn thấy Tần Sơn thì lại càng khóc to hơn.
“Đại ca, huynh khỏe rồi, huynh thật sự khỏe lại rồi!”
Tần Hâm Hâm lại đổi thế xông tới.
Tuy bộ dạng nước mắt nước mùi tèm nhèm kia, quả thật trông hơi ghê nhưng Tần Sơn cũng không tránh ra.
Nhìn bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Sơn cười khổ không thôi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Thịnh nhìn thấy Tần Ninh và Tần Sơn thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Hai vị, những chuyện gì không nên xen vào thì đừng nhúng tay vào!”
Diệp Thịnh cười lạnh: “Vị này là Thập tam hoàng tử!”
“Đắc tội với Thập tam hoàng tử mà chỉ cần bò qua háng, nhận sai cũng coi là quá lời rồi.
Hai người các ngươi đừng có mà mở mắt tìm chết”.
“Ồ?”
Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu rồi.
“Thập tam hoàng tử?”, Tần Ninh khẽ cười: “Có vẻ lợi hại nhỉ”.
“Ninh ca…”
Tần Hâm Hâm bây giờ mới ngừng khóc, nói: “Đệ tự gây chuyện thì đệ có thể tự giải quyết!”
“Được rồi, nhóc con, đứng một bên mà nhìn!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ là đệ của huynh, sao lại để người khác bắt nạt chứ? Trước tiên hãy nuốt hạt sen này xuống đã.
Vừa rồi nhìn thấy mặt của đệ, huynh còn tưởng đệ lại béo lên rồi, hóa ra là bị người ta đánh!”
Tần Ninh bón hạt sen cho Tần Hâm Hâm.
Ngay khi nuốt hạt sen xuống, một luồng khí mát lạnh lan ra trên khuôn mặt, cơn đau sưng tấy dần dần biến mất.
Có hiệu quả ngay tức thì!
Đây là thứ đồ tốt gì vậy?
Tần Hâm Hâm nhìn Tần Ninh, thì thầm nói: “Ninh ca…”
“Sao thế?”
“Món này ngon thế, còn không cho đệ thêm một hạt!”
“…”
“Hỗn xược!”
Đột nhiên có một tiếng quát tháo vang lên.
Diệp Thịnh bước ra, nhìn ba người.
Ba gã này hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta và Thập tam hoàng tử.
Diệp Thịnh quát lên: “Tần Hâm Hâm, mau quỳ xuống bò qua đi, nếu không Tần gia nhà ngươi sẽ bị diệt vong!”
“Diệt vong?”
Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh không khỏi cười lớn.
“Tần gia ta diệt vong? Kể cả Minh gia diệt vong thì Tần gia ta vẫn bình an vô sự!”
“To gan!”
Đến lúc này, cuối cùng Minh Hãn cũng lên tiếng.
“Uy nghiêm của hoàng tử ta, uy nghiêm của hoàng thất không phải là thứ mà ngươi có thể khiêu khích?”
“Minh gia nhà ngươi là cái rắm gì!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chuyện này mà xảy ra với hắn thì hắn cũng không thèm tính toán.
Nhưng liên quan tới Tần Hâm Hâm nên chắc chắn phải tính chuyện này.
Lúc đầu mình suýt nữa chết đi, sau khi dung hòa và thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Hâm Hâm.
Nhóc con này rất sợ chết, nhưng cho rằng hắn chết rồi mà còn chuẩn bị một chiếc quan tài.
Phần tấm lòng này đã đủ để Tần Ninh luôn bảo vệ cậu.
“Đệ đệ của ta mà ngươi cũng dám động, ngươi là cái thá gì hả”.
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ lên tiếng.
“Vừa rồi, là ngươi động tay phải không?”
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh.
“Là ta thì sao?”
Diệp Thịnh hừ lạnh nói: “Ta chính là con cháu Diệp gia, vị này chính là thập tam hoàng tử, sao nào, ngươi dám động tay chặt hai tay ta hả?”
“Chặt hai tay ngươi?”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Vậy thì ngươi được lời quá!”
Tần Ninh lên tiếng.
“Viên Cương, Phương Thế Thành, hai người các ngươi còn chưa ra đi?”
Soạt soạt…
Tần Ninh vừa dứt lời thì hai bóng người lập tức xuất hiện.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Kẻ này! Chặt hai tay đi!”
Lời này vừa nói ra, Phương Thế Thành và Viên Cương hơi sững người.
Nhưng, cũng chỉ hơi sững lại mà thôi.
Ngay sau đó, hai người sải bước đứng ra.
Bọn họ quyết tâm đi theo Tần Ninh, đang lo không có cơ hội, nhưng bây giờ, trời cao lại cho họ một cơ hội rồi.
Tần Ninh ra lệnh cho họ rồi, vậy thì chính là coi họ là thủ hạ.
Vậy thì cũng chứng tỏ, sau này, họ là người của Tần Ninh.
Còn chặt hai tay của một vị thiếu gia Diệp gia thì sẽ mang lại hậu quả gì.
Họ cũng lười nghĩ.
Đến cả viện trưởng Thiên Ám, một trong hai đấng tôn quý của đế quốc Bắc Minh mà còn phải