Suốt bốn trận tỷ thí, bốn thiên tài trong hoàng thất mà ông ta cử ra đều đã bị đánh bại.
Kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, trận thuật, không có môn nào mà đế quốc Bắc Minh có thể giành được vị trí đầu tiên.
Điều này thực sự không thể chấp nhận được.
Chẳng lẽ những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc Bắc Minh thật sự yếu kém như vậy sao?
Trong lòng hoàng đế Minh Ung chợt nảy sinh cảm giác bất lực.
“Ha ha, hoàng đế Minh Ung, xem ra thiên tài của quý quốc thật sự chẳng ra cái dạng gì!”
Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt bật cười nói: “Từ kết quả của lần tỷ thí này cho thấy, đế quốc Bắc Minh thật sự càng ngày càng tệ!”
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng bật cười.
“Chỉ là tỷ thí mà thôi, cũng không phải chiến đấu thật, lần này đế quốc Bắc Minh ta đúng là đã chuẩn bị không kỹ lưỡng”, hoàng đế Minh Ung ngoài mặt khẽ mỉm cười.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh còn đang híp mắt, dựa vào bàn ngủ thiếp đi.
“Công tử! công tử, kết thúc rồi!”
Diệp Viên Viên lúc này mới kéo Tần Ninh dậy.
“Kết thúc rồi hả?”
Tần Ninh đứng lên, chắp tay nói: “Đã như vậy thì bọn ta đi trước!”
“Đợi đã!”
Đúng lúc này, giữa đám đông, có một bóng người bước ra.
Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt đã bước ra chặn Tần Ninh lại.
“Tần công tử, nếu công tử đã là khách quý của hoàng thất Bắc Minh, thì không biết công tử có bản lĩnh như thế nào? Công tử có thể cho bọn ta mở mang tầm mắt một chút không?”
Xích Như Hỏa đã chịu đựng cả buổi sáng.
Hắn ta vốn tưởng rằng Tần Ninh đến tham gia tỷ thí, chỉ chực chờ để dạy cho Tần Ninh một bài học, không ngờ rằng Tần Ninh đến đây chỉ để ngủ suốt cả một buổi sáng.
Bây giờ Tần Ninh muốn rời đi, hắn ta làm sao có thể để cho Tần Ninh đi dễ dàng như vậy.
Những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hắn ta vẫn còn nhớ rõ!
Nhìn Xích Như Hỏa, Tần Ninh ngáp một cái, vỗ vỗ miệng nói: “Ngươi là cái thá gì mà ta phải cho ngươi mở mang tầm mắt?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên im lặng lạ thường.
“Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!”
Tần Ninh không thèm để ý, chỉ phất tay rồi vươn vai rời đi.
Sáng nay phải ở lại đây xem tỷ thí thì hắn đã cảm thấy chán lắm rồi, bây giờ lại có người nhảy ra khiêu khích hắn.
“Ha ha, xem ra khách quý của quý quốc chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hèn nhát thiển cận!”
Xích Như Hỏa cao ngạo nói: “Khó trách, quý quốc chọn lựa ra bốn vị thiếu niên thiên tài, mà lại không chịu được nổi một kích, xem ra vị khách quý này cũng chỉ là trưng ra để lòe thiên hạ mà thôi”.
Không chịu nổi một kích?
Trưng ra để lòe thiên hạ?
Nghe đến đây, Tần Ninh liền cảm thấy hứng thú.
Hắn gần như không làm gì cả, vậy mà lại bị Xích Như Hỏa nói thành một nhân vật hạ lưu yếu kém!
Ngừng một chút, trên mặt Tần Ninh nở nụ cười.
“Ta vốn không có hứng thú ức hiếp ngươi, nhưng xem ra trong lòng của các ngươi lại rất bất mãn.
Sao? Muốn tỷ thí không?”
“Được!”
Đây là điều mà Xích Như Hỏa đang chờ đợi.
“Nếu như Tần công tử đã là khách quý của hoàng đế Minh Ung, vậy thì tất nhiên phải có thực lực phi phàm.
Đã như thế, đan thuật, khí thuật, trận thuật và kiếm thuật chúng ta tỷ thí hết, thấy thế nào?”
“Được!”
Tần Ninh lúc này mới quay đầu lại nói: “Vì đã là tỷ thí, nên nhất định phải phân thắng bại bằng phần thưởng”.
“Đó là chuyện đương nhiên!”
Xích Như Hỏa phất tay, lấy ra kiếm Trảm Viên mà lúc nãy Ngôn Vương đã đặt cược, nói: “Đế quốc Xích Nguyệt ta sẽ dùng kiếm Trảm Viên làm phần thưởng”.
Nhướng chân mày nhìn thanh kiếm Trảm Viên kia, Tần Ninh phất tay nói: “Quá tệ, thứ có cấp độ thấp kém thế này ta chẳng có hứng thú”.
Quá tệ!
Thanh linh kiếm nhị phẩm này tuyệt đối vượt trội hơn linh kiếm tam phẩm, vậy mà Tần Ninh còn nói là quá tệ!
“Minh Vũ, lấy kích Thâm Uyên ra đây!”
Tần Ninh phất tay nói: “Kích Thâm Uyên là linh khí ngũ phẩm, ta nghĩ giá trị của nó còn ngang với mấy chục tòa quận thành đúng không? Nếu các ngươi có thể lấy ra thứ có giá trị ngang bằng thì ta sẽ tỷ thí, còn không thể thì để ta về sớm nghỉ ngơi!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì đã nhìn xoáy vào mấy người trước mặt.
Mà trong lòng của mấy người đại diện cho bốn đế quốc kia lại đang vô cùng mong đợi.
Một trong những mục đích khiến cho bọn họ cất công tới đây chuyến này chính là kích Thâm Uyên.
Nó là linh khí ngũ phẩm, tương truyền là thần binh được lão tổ Minh Uyên đại đế sử dụng năm xưa.
Đối với các đế quốc, linh khí ngũ phẩm là bảo vật quý hiếm.
Tuy nhiên, trong