Lời vừa nói ra khiến bước chân của Sở Phương và Tần Nhất Hàng chợt sững lại.
“Lam gia của đế quốc Vân Lam sao?”, Tần Nhất Hàng run rẩy.
“Ngoài ra, còn Lam gia khác ở trong các đại đế quốc sao?”, chàng thanh niên lạnh nhạt nói: “Lần này ta tới đây để tìm Tần Ninh.
Hắn thế mà lại dám lừa gạt công chúa đế quốc Vân Lam chúng ta làm tì nữ.
Ta thấy thằng nhóc này chán sống rồi!”
“Công chúa đế quốc Vân Lam?”
Sở Phương sững sờ, nhưng như nghĩ tới cái gì đó nên nói ngay: “Vân Sương Nhi!”
“Láo xược!”
Lam Vân Sam lạnh lùng nói: “Tên của công chúa đế quốc Vân Lam ta để ngươi tùy tiện gọi sao?”
“Vâng vâng vâng!”
Lúc này, Sở Phương cung kính, không hề có vẻ ngạo mạn của người quản lý Thiên Tử đảng.
Đế quốc Vân Lam, một trong 10 đế quốc lớn của Cửu U đại lục mà đế quốc Bắc Minh không thể so sánh được.
Mà hoàng thất đế quốc Vân Lam chính là Vân gia, Lam gia thì là thần bảo vệ mạnh mẽ nhất, trung thành nhất của đế quốc Vân Lam.
Người này chính là con cháu của Lam gia, tới đế quốc Bắc Minh, đương nhiên là không hề sợ hãi.
Gã không đắc tội được với vị Lam Vân Sam trước mắt này.
Chỉ là lúc này, trong lòng gã lại vui như hoa nở.
Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, mà Tần Ninh lại thu vị công chúa này làm tì nữ!
Công chúa một nước mà lại bị thu làm tì nữ.
Tần Ninh này, quả thật là ăn tim gấu mật beo, không muốn sống nữa à!
Lần này, kể cả Thiên Tử không có ở học viện Thiên Thần, không có cách nào áp chế được Tần Ninh, vậy thì bọn chúng có thể dựa vào công tử Lam Vân Sam để đối phó với Tần Ninh.
Sở Phương nhìn Tần Nhất Hàng, hai tên đưa mắt nhìn nhau cười như hiểu rõ đối phương nghĩ gì.
“Lam công tử, mời qua bên này…”
Ba người chậm rãi đi tới khu 36, chim ưng đằng sau vẫn luôn từ từ bay theo.
Khi tới bên ngoài khu 36 thì có hai người, dẫn theo mấy người nữa đang thảo luận gì đó.
Đó chính là Viên Cương và Phương Thế Thành.
Sau khi hai người về dưới trướng của Tần Ninh thì đang giúp trưởng lão Hứa Thông Thiên quản lý an toàn của khu 36.
Lúc này, nhìn thấy Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng đi tới thì bỗng chốc cẩn trọng hẳn lên.
Viên Cương lên trước, nhìn Sở Phương và Tần Nhất Hàng.
“Hai người các ngươi tới đây làm gì?”, Viên Cương lạnh lùng nói: “Khu 36 này đã có lệnh cấm của học viện, không cho phép đệ tử thuộc các đoàn thể được đi vào”.
Lời này vừa nói ra, Sở Phương và Tần Nhất Hàng cười lạnh.
“Viên Cương, khu 36 của ngươi linh khí dồi dào thật, nhưng Sở Phương ta cũng không thiếu linh thạch, ta vẫn có thể vào tụ linh trận ở trong học viện!”
Sở Phương cười giễu nói: “Lần này là vị Lam công tử này tới tìm Tần Ninh, mau bảo Tần Ninh ra đây”.
Lúc này Sở Phương thầm cười lạnh, đại nạn sắp rơi xuống đầu Tần Ninh rồi.
Lần này, kể cả viện trưởng học viện thì cũng khó mà cứu hắn.
Nhìn Lam Vân Sam vài cái, Viên Cương không khỏi nói: “Tần huynh đang bận, nói đóng cửa không tiếp khách”.
“Đóng cửa không tiếp khách?”
Tần Nhất Hàng chế giễu cười nói: “Vị này là…”
“Đóng cửa không tiếp khách?”, Sở Phương lại cắt ngang lời Tần Nhất Hàng, nói: “Tần Ninh cũng lớn lối quá nhỉ, vị công tử này đi đường xa vạn dặm tới thăm đấy”.
Lúc này, Phương Thế Thành bước lên trước, nói tiếp: “Tần huynh nói rồi, gần đây bận tu hành, không thể tiếp khách.
Ngày khác các ngươi lại tới!”
Hai người đầu quân cho Tần Ninh, nên đương nhiên là bây giờ làm việc cũng rất cẩn thận.
Tần Ninh dặn dò họ làm thế nào thì họ làm như vậy.
“Đóng cửa không tiếp khách?”
Lam Vân Sam cười giễu: “Phách lối nhỉ, chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần, cũng chỉ là cảnh giới Linh Đài mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế trước mặt ta?”
Lam Vân Sam vừa dứt lời thì bước thẳng tới, chuẩn bị xông vào.
“Vị bằng hữu này!”
Viên Cương đứng ngoài cửa, chắp tay nói: “Nếu Tần huynh đã không tiện thì cớ gì lại xông vào như thế? Nói thế nào thì đây cũng là học viện Thiên Thần!”
“Trong mắt ta, học viện Thiên Thần chỉ là một học viện bé tí mà thôi!”
Lam Vân Sam cười chế giễu nói: “Cút sang một bên, nếu không đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.
Lời này vừa nói ra, Viên Cương và Phương