Rõ ràng là bức tranh này đang mô tả một buổi yến hội.
Ca múa mừng cảnh thái bình, tấu nhạc đàn sáo.
Ở phía dưới có mười mấy người, trong đó có một nam một nữ mang thần thái cung kính, một người thổi sáo, một người đánh đàn phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Còn có một người vẽ tranh, mấy người vừa hát vừa múa.
Rõ ràng, sư tôn của lão tổ nhà mình là thượng khách.
Nhưng thanh niên trong bức họa đó lại tùy ý ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ lười nhác.
Hơn nữa, không khó để nhìn ra, mấy người đang ngồi đều nhìn tôn giả Thanh Vân với vẻ cung kính, nhưng ánh mắt lại dường như tập trung lên người thanh niên kia.
Người thanh niên mặc bộ một áo choàng màu xanh nhạt, tùy ý ngồi đó là ai.
Thiên Ám càng nhìn, càng cảm thấy thần bí.
Người này là ai.
Hình như địa vị của hắn còn cao hơn tôn giả Thanh Vân một bậc!
“Bức tranh yến hội này đặt ở đây sao?”
Tần Ninh nhàn nhạt lên tiếng.
“Hả?”
Thiên Ám vội vàng nói: “Không phải như vậy, vốn dĩ Linh Các chính là nơi quan trọng nhất trong học viện Thiên Thần.
Năm đó, học viện Thiên Thần có thể nói là lừng lẫy một thời, không biết có bao nhiêu nhân vật trên Cửu U đại lục đều tới xin học”.
“Nhưng theo sự hiu quạnh về sau thì học viện cũng không còn mạnh như trước, điều đó dẫn tới nơi này cũng dần trở nên vắng vẻ”.
“Một phần là vì, học viện Thiên Thần từng huy hoàng, có không ít những thứ có giá trị không tầm thường, sợ bị người khác cướp mất cho nên cố gắng đặt ở chỗ không thu hút sự chú ý của người khác”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại chợt bật cười.
“Lời nói này chắc là giả rồi!”
Tần Ninh lên tiếng: “Ta thấy các ông vẫn chưa nhìn ra manh mối ở trong cuộn tranh này, chỉ cho rằng là cuộn tranh bình thường cho nên đặt ở đây không quan tâm”.
Nghe câu nói này, Thiên Ám đành cười ngượng.
Tần Ninh nói không sai.
Học viện Thiên Thần đã trải qua mấy vạn năm, bây giờ thật sự đã sa sút.
Trên chặng đường này đã làm mất không ít đồ quý, nhưng cũng đã giấu đi để bảo tồn không ít và đều đặt ở chỗ an toàn tuyệt đối.
Nếu không đã sớm bị các đế quốc lớn, thượng quốc, cương quốc nuốt sạch rồi.
Mà cuộn tranh này thì quả thật đã được kiểm định qua từng thời kỳ, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra điểm kỳ lạ nào nên bày ở đây không quan tâm nữa.
“Lẽ nào, cuộn tranh này có chỗ nào đó khác thường sao?”
Thiên Ám không khỏi cất tiếng hỏi.
Chỉ là sau khi hỏi xong, Thiên Ám lại cảm thấy bản thân ông ta rất ngu ngốc.
Nếu không có gì đặc biệt thì cớ gì đêm hôm Tần Ninh lại chạy tới đây?
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Bức tranh này quả thật là rất quý giá, nhưng đã đặt ở nơi này thì cứ để ở đây đi!”
Tần Ninh lại nói: “Hôm nay ta tới là để lấy một thứ, còn bức tranh này thì để nguyên tại chỗ, không được dịch chuyển!”
Tần Ninh vừa nói xong thì nhìn cuộn tranh, trầm tư suy ngẫm.
Lấy đi một vật?
Rốt cuộc trong bức tranh này có ẩn dấu huyền cơ gì?
“Mở!”
Trong chớp mắt khi Tần Ninh vung tay lên, từng luồng linh ấn ngưng tụ lại.
Những luồng linh ấn đó tụ tập lại đủ mấy trăm tia sáng, mỗi một tia đều bay lượn, lao đi vun vút.
Cuối cùng thì xuyên vào trong bức tranh.
Trong cuộn tranh, một nam một nữ thổi sáo đánh đàn kia bỗng như sống lại, vẻ mặt hồng hào.
Sắc mặt của Tần Ninh không thay đổi, từ từ nhắm mắt lại.
Cả thân thể hắn lúc này dường như không còn hơi thở.
Cảnh tượng thay đổi, bóng hình của hắn đã xuất hiện bên trong cuộn tranh.
Một cảnh tượng hân hoan, hưng thịnh.
“Đại đế!”
“Đại đế!”
Lúc này, trong cuộn tranh, một nam một nữ kia quỳ một gối, ngừng biểu diễn.
Tần Ninh xua tay, tỏ ý bảo hai người đứng lên.
“Các ngươi trong bức tranh đã có linh tính, không hổ là bức tranh của Họa Thánh!”
Tần Ninh điềm nhiên cười một tiếng.
“Không biết đại đế có chuyện gì chỉ giáo?”
Lúc này, người đàn ông đã đứng lên, cung kính nói.
“Lấy đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên!”
Lời này vừa nói ra, hai người nam nữ kia đang đứng bỗng chốc lại quỳ xuống bằng hai gối, vẻ mặt kinh hãi.
“Đại đế bớt giận!”
Người đàn ông lại nói: “Nếu như hậu bối của chúng thần đắc tội với đại đế, mong đại đế hãy tha cho chúng tội chết!”
Lúc này, hai người họ đang vô cùng căng thẳng.
“Các ngươi chỉ là linh hồn trong tranh, không cần lo lắng những chuyện khác chứ?”, Tần Ninh cau mày.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt hai người tái mét.
“Năm đó nhìn các ngươi