Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh bỗng chốc cười khổ không thôi.
Con bò này vì muốn cùng hắn đi tới đế quốc Vân Lam mà còn dụng tâm khổ sở đến thế.
“Nhìn cái đức hạnh của ngươi kìa!”
Tần Ninh cười cười mắng mỏ: “Nếu ngươi đã muốn đi như thế thì ta cho ngươi đi là được”.
Bò…
Tiểu Thanh mừng rỡ, giơ hai chân lên, đập đập xuống mặt đất, bộ dạng háo hức muốn đi.
“Nếu trên đường đi mà lười biếng thì ta đánh đòn đấy!”
Lời vừa nói ra khiến vẻ mặt của Tiểu Thanh bỗng chốc ảm đạm hơn nhiều, thật là khủng khiếp.
Tần Ninh đưa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lên xe, lão què ngồi phía trước, căn bản không dùng roi đánh xe, mà quát lên một tiếng sau đó Tiểu Thanh bắt đầu thong dong lên đường.
Xe ngựa rời khỏi học viện Thiên Thần, một đường rời khỏi đế quốc Bắc Minh, đi tới đế quốc Vân Lam.
Trong xe vô cùng rộng rãi, trên hai chân của Tần Ninh có thêm một cây đàn Phù Diêu.
Diệp Viên Viên hơi sững sờ, nói: “Đây là cây đàn tối qua công tử chơi sao?”
“Ừ, đàn Phù Diêu!”
“Đàn Phù Diêu!”
Lời vừa nói ra, Vân Sương Nhi bỗng nhảy dựng lên, đỉnh đầu đập bốp một phát lên đỉnh xe.
Nhưng cô ấy không hề quan tâm mà nhìn chiếc đàn cổ.
“Đây thật sự là đàn Phù Diêu sao?”
Tần Ninh khẽ cười, xoa đầu Vân Sương Nhi nói: “Kích động thế sao? Đã có lúc nào ta nói dối chưa?”
Bàn tay Tần Ninh lật chiếc đàn lại, phần đế đàn có hai chữ cổ hiện ra trước mắt.
Kiểu chữ cổ này Diệp Viên Viên nhìn không hiểu.
Nhưng Vân Sương Nhi thì lại kinh ngạc nói: “Thật sự là đàn Phù Diêu!”
“Nghe nói 8 vạn năm trước, khi Cửu U đại đế phá hư không thì đồ nhi tôn giả Thanh Vân vì muốn cung chúc sư tôn mà đã mời tất cả những nhân vật lớn của Cửu U đại lục tới tổ chức yến tiệc!”
“Lúc đó, tổ tiên Vân gia, Vân Trung Phi và tổ tiên Lam gia Lam Thanh Thanh, một đàn một sáo cùng nhau diễn tấu”.
“Lúc đó, tôn giả Thanh Vân đã ban thưởng cho tổ tiên hai nhà chúng ta đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên, nhưng cuối cùng thì hậu bối hai nhà lại không tìm thấy hai loại linh khí hiếm thấy này”.
Nhớ lại vinh hiển của tổ tiên nhà mình, Vân Sương Nhi vô cùng kích động.
Có thể diễn tấu cho Cửu U đại đế, thì lúc đó trên toàn Cửu U đại lục, ai mà lại có vinh hạnh như vậy?
Chưa nói tới Cửu U đại đế, mà chỉ cần là tôn giả Thanh Vân thôi, lúc đó đã là một sự tồn tại đứng dưới một người, đứng trên hàng vạn người ở Cửu U đại lục rồi.
Vân Sương Nhi phản ứng lại, vội vàng nói: “Công tử, công tử lấy nó ở đâu vậy ạ?”
“Đây là… thiên cơ bất khả lộ!”
Tần Ninh bĩu môi cười, cố tạo vẻ cao thâm.
Vân Sương Nhi biết mình không nên hỏi nhiều, nhìn cây đàn dài, trong lòng kích động.
Đây chính là đàn Phù Diêu mà con cháu hậu bối của Vân gia và Lam gia vẫn luôn tìm kiếm!
“Năm đó, tổ tiên nhà ta Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh tinh thông âm luật, dùng âm luật để nhập võ đạo, là võ giả âm tu khiến kẻ khác phải sợ hãi”.
“Nhưng sách tổ đã ghi lại, may mắn là lần diễn tấu ở tiệc rượu kia, hai vị đã được Cửu U đại đế chỉ điểm vài câu, từ đó về sau mà lên như diều gặp gió!”
“Cũng vì thế mà có hai cái tên là đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên.
Tổ tiên hai nhà ở tại thành Lam Vân, cuối cùng từng bước thành lập Vân Lam quốc, cho đến bây giờ thì thành đế quốc Vân Lam, 1 trong 10 đại đế quốc”.
Nói tới đây, Vân Sương Nhi cảm thấy tự hào.
Tổ tiên nhà mình lại có quan hệ với Cửu U đại đế, người thống trị Cửu U đại lục năm đó.
Chỉ điểm này đã đủ để hậu nhân hai nhà Lam gia, Vân gia tự hào qua bao thế hệ.
Dù sao, về sau, trên Cửu U đại lục, trong mấy vạn năm nay cũng chưa từng xuất hiện nhân vật có thể sánh với Cửu U đại đế.
“Có vẻ là hai nhà các cô rất tôn kính tổ tiên nhỉ!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Đương nhiên là vậy, nếu không phải nhờ hai vị tổ tiên Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh thì nào có Vân gia và Lam gia bây giờ?”, Vân Sương Nhi ca tụng nói: “Cửu U đại đế là một nhân vật truyền kỳ, nếu ta được gặp mặt một lần thì chết cũng cam lòng!”
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên kỳ lạ và cũng không nói gì thêm nữa.
Hai tay gảy đàn, Tần Ninh chậm rãi nói: “Hai người các cô ngồi thiền đi, ta sẽ tấu một khúc cho các cô, mượn nó để ổn định cảnh giới tu vi của hai người!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên khẽ gật