"Sương Nhi bị làm sao vậy?"
Tần Ninh sờ đầu Vân Sương Nhi, cười nói: "Không phải chỉ là một Lam Tiếu Kiêu chết thôi sao? Chẳng phải là chuyện gì lớn, yên tâm đi!"
"Công tử!"
Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử có thể nể tình Sương Nhi, đừng ra tay với Vân gia của ta có được không?"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng ngây người.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết người lung tung!"
Sẽ không giết người lung tung...
Ý tứ trong lời nói của Tần Ninh đã quá rõ ràng.
Hắn sẽ không giết người lung tung, nhưng nếu có thêm một kẻ nào giống như Lam Tiếu Kiêu xuất hiện, hắn căn bản sẽ không nương tay.
Trước khi đến đây, Vân Sương Nhi chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh.
Với tính khí của Tần Ninh, nếu đắc tội Vân gia và Lam gia thì sẽ rất tệ.
Nhưng càng đi, không biết tại sao trong lòng cô ấy lại càng lo lắng cho Vân gia và Lam gia hơn.
Tần Ninh không bao giờ làm những việc mà hắn không chắc chắn.
Lần này hắn đã dám đến đây, lại dám giết người, điều đó cho thấy hắn không sợ đế quốc Vân Lam một chút nào.
Cho dù nơi đây là một trong mười đế quốc hàng đầu!
Trong mắt Tần Ninh dường như không có từ nào gọi là sợ hãi.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng, Tần Ninh bị Lam Vân Sam đả thương một kiếm là do hắn cố ý để mình bị thương.
Mục đích bây giờ đã rất rõ ràng, hắn muốn nhắm đến Vân Trung Lam Yên quả của đế quốc Vân Lam.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tới đây làm ba chuyện rất đơn giản, làm xong chúng ta liền trở về".
Tần Ninh cười nhẹ, rồi lại hỏi: “Đến quê hương của cô rồi, chúng ta sẽ sống ở đâu?”
"Vân Lam các đi, đó là quán rượu tốt nhất ở đây".
Vân Sương Nhi miễn cưỡng cười một tiếng nói.
Mong rằng Lam gia và phụ hoàng sẽ biết kiềm chế một chút, cũng đừng coi thường Tần Ninh bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!
Một nhóm bốn người đi đến Vân Lam các nhận phòng, Vân Sương Nhi xin Tần Ninh cho rời đi một chút, khi trở lại thành Vân Lam, cô ấy rất muốn trở về hoàng cung để gặp cha mẹ của mình.
Lúc này, Diệp Viên Viên đang châm một bình trà trong phòng, nhìn Tần Ninh.
"Sương Nhi sợ công tử làm chuyện gì bất lợi cho Vân gia và Lam gia...", Diệp Viên Viên do dự nói.
"Có gì phải lo lắng?"
Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ta tới không phải để giết người, thứ nhất, mười hai quả Vân Trung Lam Yên đó xem như là quà tạ lỗi vì ta đã bị đả thương".
"Thứ hai, Sương Nhi về sau đã là người của ta, ta không muốn đế quốc Vân Lam lại tiếp tục tới quấy nhiễu thêm lần nữa".
"Thứ ba chính là ông què.
Kẻ nào phế chân của ông ta, thì ta sẽ phế lại chân của kẻ đó, bồi thường cho ông ta".
"Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà đế quốc Vân Lam cũng không làm được, thì ta cũng không ngại đại khai sát giới!"
Tần Ninh thật sự không ngại làm chuyện đó.
Nếu không phải nhờ hắn, thì làm gì có đế quốc Vân Lam ngày hôm nay, hắn chẳng qua chỉ tới lấy vài quả Vân Trung Lam Yên thì đã sao.
Còn Vân Sương Nhi, cô ấy có thể ở bên cạnh của hắn, chuyện này chỉ sợ cả Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh khi biết được cũng sẽ kích động tới mức nhảy ra khỏi quan tài.
Mà Thiên Động Tiên, lại càng đơn giản hơn.
Dù sao ông ta cũng là hậu nhân của đồ tôn của hắn, ông ta bị kẻ khác phế một chân, nếu không gặp được hắn thì kiếp này xem như bỏ.
Hắn đối với đồ đệ đồ tôn của mình vẫn luôn luôn bao bọc như thế.
Trong ba chuyện này, không có chuyện nào là thừa trong mắt hắn.
Diệp Viên Viên cũng không nhiều lời.
Vị chủ nhân này của nàng, người khác nhất định phải tôn kính hắn, nếu không thì người phải chịu đau khổ chính là bọn họ!
Vào lúc này, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung của đế quốc Vân Lam.
"Sương Nhi, con đã quay về!"
Trong thư phòng có một người đàn ông nho nhã mặc hoàng bào, nét mặt trông vô cùng vui sướng.
Người đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu!
Bên cạnh Vân Khánh Tiêu, có một người phụ nữ cũng đang rơi nước mắt vì hạnh phúc.
"Sương Nhi..."
"Phụ hoàng, mẫu hậu!"
Vân Sương Nhi quỳ lạy hai người.
"Đứng dậy, mau đứng dậy!"
Vân Khánh Tiêu nhìn cô công chúa mà mình yêu thương nhất, vui mừng khôn xiết.
"Bé ngoan, con gầy đi...!hả?"
Ngay khi Vân Khánh Tiêu chạm vào cơ thể của Vân Sương Nhi, ông ta đột nhiên giật mình.
"Sao vậy ạ?"
“Sương Nhi, tu vi của con...!cảnh giới Linh Hải tầng 9?”, Vân Khánh Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Cái gì!
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng giật mình.
"Sương Nhi, tu vi của con..."
"Phụ hoàng, con gái vội vàng trở về, chính là muốn nói chuyện