Quả Vân Trung Lam Yên phát triển và chín trong 5000 năm có xuất xứ từ đế quốc Vân Lam.
Tần Ninh bình an vô sự tới đế quốc Vân Lam, hơn nữa còn lấy được quả Vân Trung Lam Yên, đúng thật là không thể tin được.
“Đỗ Triết đúng không? Lần này ông đã lập được công lớn, ta sẽ tiến cử ông cho Thánh Tâm Duệ, để ông vào Thánh Đan các ở Đế Đô”.
“Đa tạ ý tốt của Tần công tử!”
Đỗ Triết xua tay nói: “Lão già cổ hủ này đã quen sống ở thành Lăng Vân rồi, ở đây vẫn tốt hơn!”
Rời khỏi thành Lăng Vân?
Đỗ Triết không mong chút nào.
Thành Lăng Vân là địa bàn của ai? Của Tần Thương Sinh!
Còn Tần Thương Sinh là ai? Là cha của Tần Ninh!
Nếu ông ta tới Đế Đô, nhiều lắm thì được Thánh công tử trọng dụng nhưng ở Đế Đô cũng không thiếu phàm đan sư.
Ở lại thành Lăng Vân, ông ta làm việc cùng Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn, nếu sau này Tần Ninh có được chuyện gì tốt, chắc chắn sẽ không thể quên cha của mình.
Đến khi đó, chắc chắn ông ta cũng sẽ được thơm lây.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên, nhưng hắn hiểu được, cũng không nói nhiều.
Đỗ Triết chắp tay: “Tần công tử, xin hãy giúp lão phu giết những người đó, con của ta đã chết thảm trong tay chúng...”
“Yên tâm, không ai có thể trốn thoát được đâu!”
Ánh mắt của Tần Ninh lóe lên tia lạnh lùng, nói: “Sau này ông ở lại thành Lăng Vân, qua lại giữa Đế đô và thành Lăng Vân đi!”
“Đa tạ Tần công tử!”
Đến lúc này Tần Ninh mới gật đầu, dời ánh mắt ra chỗ khác.
Ầm ầm...
Hai tiếng nổ vang lên, hai bóng người rơi xuống dưới chân Tần Ninh, máu chảy ròng ròng, đã không còn sức phản kháng nào.
Đây chính là Chiến Thương và Sam Vũ.
Tần Ninh bước ra, cúi người nói: “Các ngươi nói Lăng Thiên đã quay trở lại rồi đúng không?”
“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nên thả chúng ta ra...”
Chiến Thương nhịn đau, khẽ quát: “Lăng Thiên quay trở lại rồi, đã đạt tới cảnh giới Linh Luân, chắc chắn ngươi sẽ chết!”
“Hắn quay trở lại rồi đúng không?”
Ánh mắt rất bình tĩnh, nói: “Cũng đúng, hắn quay trở lại nên các ngươi mới dám to gan đến vậy!”
“Biết thì tốt, biết rồi thì bây giờ thả ta ra ngay lập tức, nếu không thì không một ai trong số các ngươi có thể chạy thoát đâu!”
Ánh mắt của Chiến Thương lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Hình như đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình huống lắm nhỉ?”
Tần Ninh nói lại một lần nữa: “Cho dù hắn có trở lại thì trong mắt ta, tên đó cũng chỉ là có thêm một người chết thôi”.
“Dù là Lăng Thiên hay là Thiên Tử, nếu gây rắc rối cho ta thì ta cũng sẽ giết chết thôi”.
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, nhìn đám Chiến Thương ở trước mắt rồi nói tiếp: “Nhưng các ngươi, đừng khiêu khích người nhà của ta!”
Xoạt...
Đúng lúc đó, một bóng người lóe lên, xuất hiện tại hầu phủ.
“Công tử, người trong thành đã giải quyết xong!”
Ông Què chắp tay.
“Ừm.”
Cái gì? Giải quyết xong?
Chiến Thương và Sam Vũ đều ngây người.
Sao có thể thế được?
Lần này Thiên Tử Đảng bọn họ điều động hơn 200 người, ai cũng có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa còn có mười mấy vị cao thủ cảnh giới Linh Đài và vài tay lão luyện cảnh giới Linh Luân.
Đều đã giải quyết xong hết rồi ư?
Không thể nào!
“Lăng Thiên và Thiên Tử mà các ngươi dựa vào cũng không thể chống đỡ cho các ngươi được nữa rồi.”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ít nhất trong mắt ta, dù có chống đỡ được cả bầu trời, chỉ cần ta đá một cái thì cũng sẽ ngã thôi”.
Rắc rắc...
Tần Ninh duỗi hai tay ra, tiếng răng rắc liền vang lên, hai bóng người cùng đổ nhào trên mặt đất, đến cả khí tức cuối cùng cũng không còn sót lại chút nào.
Tần Ninh vỗ tay, đứng lên.
“Phụ thân, nhị thúc!”
Tần Ninh nói: “Trong khoảng thời gian này, hai người hãy dẫn toàn bộ người trong hầu phủ đến trong Uyên Cốc đi”.
“Với địa hình bên trong Uyên Cốc thì dù có là cảnh giới Linh Phách, không ai có thể tấn công.
Hơn nữa, sau này, nếu có cơ hội, hãy xây dựng lại một tòa thành trì dựa vào dãy núi Lăng Vân, bao trùm Uyên Cốc, coi nó như là đại bản doanh của Tần gia chúng ta”.
“Được.”
Tần Thương Sinh gật đầu, nói: “Ninh nhi, bây giờ con sẽ làm gì?”
“Nếu Lăng Thiên đã quay lại thì chắc chắn sẽ không tha cho con, sau lưng hắn còn có Thiên Tử chống lưng, con...”
“Phụ thân cứ yên tâm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đại ca, nhị ca đều đang ở học viện Thiên Thần, bây