Tiếng quát vang lên, hai người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bước tới.
Họ chính là hai trưởng lão danh dự giống như Hứa Thông Thiên.
“Hứa trưởng lão!”
Nhìn thấy Hứa Thông Thiên, một trong số đó đột nhiên quát lên: “Ngươi thân là trưởng lão, thấy chuyện như vậy mà không quản sao?”
Người còn lại cũng trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù ngươi có bị giáng xuống khu 36 làm chó giữ cửa, thì ít nhất ngươi vẫn còn thân phận trưởng lão”.
“Khâu Nhiên, Khâu Thiệu, đừng có mà đẩy mấy thứ xấu xa lên đầu ta!”
Hứa Thông Thiên sắc mặt đỏ bừng, hừ một tiếng nói: “Các ngươi và ta đều là trưởng lão danh dự, bỗng nhiên lại vu cáo hãm hại ta, cũng phải tự xem lại thân phận của mình đi!”
“Xem xét thân phận? Ngươi mà cũng xứng sao!”
Hai trưởng lão Khâu Nhiên và Khâu Thiệu trợn mắt nói.
“Các ngươi…”
Hai người này dường như không buồn quan tâm tới Hứa Thông Thiên, ngay lập tức đã quay đầu lại nhìn Tần Ninh.
“Ngươi là Tần Ninh!”
Khâu Nhiên trưởng lão hừ lạnh nói: “Đây là học viện Thiên Thần, không phải nhà của ngươi.
Ở đây ngươi phải tuân theo nội quy của học viện, ngay lập tức dừng tay lại cho ta!”
“Dừng tay?”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng, phất tay ra hiệu cho Diệp Viên Viên cứ tiếp tục.
“Tên nhóc thối tha, tự tìm đường chết!”
Khâu Thiệu quát: “Ngay cả lời của các trưởng lão cũng dám làm trái, bây giờ lập tức đi theo ta đến Hình Phạt Đường, nếu không...”
“Không thì ông làm sao?”
“Trưởng lão ta có tư cách trực tiếp giết chết ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Giết ta? Ông cũng xứng sao!”
“Tìm chết!”
Hai trưởng lão Khâu Nhiên và Khâu Thiệu lúc này vô cùng tức giận, một trái một phải, lao thẳng lên muốn giết chết Tần Ninh.
Bang bang...
Chỉ trong tích tắc, hai thân ảnh bị chấn lui lại, phun máu tại chỗ.
“Ông què, không cần lưu tình, giết!”, Tần Ninh phất tay.
“Được!”
Thiên Động Tiên không quan tâm gì khác ngoài lời nói của Tần Ninh, thẳng tay xuất chưởng.
Ông ta đã đột phá được cảnh giới Địa Võ cường đại, đối với hai trưởng lão này, cho dù cảnh giới Linh Phách có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thì ở trước mặt ông ta cũng không có gì đáng nói!
Nhìn thấy Khâu Nhiên và Khâu Thiệu ngã xuống đất không thể đứng dậy được nữa, Hứa Thông Thiên vô cùng kinh hãi.
Lần trước lão ta đã biết ông què Thiên Động Tiên là cựu viện trưởng, và là cha của viện trưởng hiện tại.
Nhưng bây giờ, ông què lại tỏ ra vô cùng nghe lời Tần Ninh.
Trong phút chốc, Hứa Thông Thiên đã hạ quyết tâm.
Từ nay về sau, lão ta sẽ làm bất cứ việc gì mà Tần Ninh yêu cầu, không cần biết là tại sao.
Ôm chặt chân của thiếu niên này mới là điều đúng đắn.
Ngay cả cựu viện trưởng cảnh giới Địa Võ còn phải nghe theo lời của Tần Ninh, vậy thì lão ta còn e ngại cái gì nữa?
Tần Ninh đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Hay cho học viện Thiên Thần, bên trong chia bè kết phái, loạn đảng nắm quyền, chỉ là một Thiên Tử Đảng nhỏ nhoi cũng có thể làm cho hết thảy các trưởng lão phải xun xoe nịnh hót”.
“Hay cho một đế quốc Bắc Minh từng là cương quốc, nhưng bây giờ lại chỉ còn là một đất nước thấp kém...”
Tiếng thở dài này của Tần Ninh chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Ngày xưa, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế, đồ nhi yêu thích của hắn là Thanh Vân, cũng như hai đồ tôn Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, đều mang trong lòng chí lớn bình thiên hạ.
Cả người đầy hoài bão xây dựng bằng thực lực của bản thân, bọn chúng đều là những hạt giống tốt, cho nên hắn mới để ý chăm bón.
Nhưng bây giờ, thành tựu của đồ tôn hắn lại bị đám hậu nhân biến thành một đống tạp nham ô hợp.
“Thế sự chuyển dời, lúc thịnh lúc suy, căn bản không thể nào nói rõ được”, ông què điềm tĩnh nói một câu.
“Thịnh suy chuyển dời chỉ là chuyện nhảm nhí mà các người lấy ra để bào chữa cho mình.
Nếu như các người có thể phát triển tốt, thì thế sự chỉ có thịnh chứ không thể suy, bớt phí lời chống chế đi”.
Nghe đến đây, ông què sờ mũi tỏ vẻ xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể bất lực tự nhủ: “Cũng không phải lỗi của ta!”
Vào lúc này, tiếng hét của Lô Nhất Khắc và Vương Nguyên Sanh cũng đã càng ngày càng nhỏ đi.
Trương Tiểu Soái và Lục Huyền đã đem tất cả phẫn nộ trong hơn một tháng qua trút lên người Vương Nguyên Sanh, ra tay không một chút thương xót.
“Nếu đánh nữa là chết người...”, Trương Tiểu Soái thở hổn hển nói.
“Chết thì cứ để cho chết!”, Lục Huyền nắm chặt hai tay quát lớn: “Ban đầu Tuân Ngọc chính là bị gã đánh chết!”
“Được!”
Nắm đấm của Trương Tiểu Soái đánh ra lần này không chỉ dựa vào thể lực của hắn ta, mà đòn công kích này còn được hắn ta truyền vào linh khí.
Bang…
Một quyền nện xuống, âm thanh dập nát vang lên, hai mắt của Vương Nguyên Sanh như