Vân Khánh Tiêu nhìn Vân Sương Nhi gật đầu, sau đó nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Tần công tử”.
“Sao các người lại xuất hiện ở đây?”
“Biết được Huyền Minh đại trận xảy ra vấn đề, bọn ta nghĩ rằng có thể sẽ có nhiều người có ý đồ xấu muốn gây bất lợi cho Tần công tử, cho nên mới vội vàng chạy tới đây!”
Vân Khánh Tiêu giải thích.
Tần Ninh thờ ơ nói: “Đúng là có, nhưng cũng không phải vấn đề...”
“Xin công tử cứ dặn dò!”
“Giết hết!”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Sao… Lời vừa nói ra, cả Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều giật mình.
Không phải bọn họ không đủ sức giết chết hai vị hoàng đế Lãng Động Vân và Kinh Kha, nhưng dù sao hai vị này cũng là hoàng đế của đế quốc, nếu bị giết, ắt bọn họ sẽ bị chỉ trích.
“Tại sao? Không phải các người tới giúp ta sao?”, Tần Ninh nhíu mày.
“Vâng, vâng!”, Vân Khánh Tiêu gật đầu, thu đàn Phù Diêu lại, trực tiếp bước ra đối chiến với Kinh Kha.
Hai vị lão tổ khi họa linh đã dặn dò, Tần Ninh nói gì bọn họ đều phải nghe theo.
Cho dù Tần Ninh nói muốn chọc thủng bầu trời, bọn họ cũng chỉ cần làm theo là được.
Huống chi là vào lúc này, chắc chắn bọn họ phải làm theo rồi.
Kết quả như thế nào, Tần Ninh tất nhiên có thể tự lo liệu được, bọn họ chẳng cần phải quản nhiều đến thế.
“Vân Khánh Tiêu, đế quốc Vân Lam của ngươi tuy là một trong mười đế quốc hàng đầu, nhưng nếu ngươi đắc tội đến cả bốn đế quốc, ngươi không sợ sự trả thù điên cuồng của bọn ta sao?”, Kinh Kha gầm lên.
“Không sợ!”
Vân Khánh Tiêu lười dài dòng, chỉ thẳng thừng ra tay.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Nơi này bây giờ hoàn toàn là...!thần tiên chiến nhau.
Võ giả cảnh giới Linh Hải, Linh Đài và Linh Luân hoàn toàn không đủ tư cách để can thiệp vào.
Thậm chí ngay cả võ giả cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 đến tầng 4 cũng chỉ là tầng lớp dưới cùng của cuộc chiến này mà thôi.
Cường giả cảnh giới Địa Võ, có một số người sống cả đời cũng không nhìn thấy được một vị, nhưng bây giờ ở đây xuất hiện tận năm vị.
Bang…
Không lâu sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ở phía trên không trung, có một bóng người bị Vân Khánh Tiêu đá xuống, phun ra một ngụm máu.
Vân Khánh Tiêu lạnh lùng nhìn xuống dưới chân, không tiếp tục ra tay.
“Tần Ninh, nếu ngươi dám giết ta, thì đế quốc Bắc Minh sẽ kết thúc”.
“Ta là người không bao giờ nói hai lời, tới bây giờ vẫn còn dám uy hiếp ta sao?”, Tần Ninh phất tay một cái, lười nói nhiều.
Bang!
Vân Khánh Tiêu đạp xuống một cước, huyết khí bộc phát, vị hoàng đế kia vỡ đầu, máu huyết bắn tung tóe tại chỗ.
Phụt...!
Không lâu sau, Lãng Động Vân ở bên kia cũng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
“Đừng giết ta!”, Lãng Động Vân tái mặt, nhìn thi thể của hoàng đế Kinh Kha, hoàn toàn chết lặng.
“Không giết ngươi?”
“Ta sẽ lập tức rút quân ra khỏi biên giới, Tần Ninh, nếu ngươi giết ta, quân của đế quốc Thiên Lang chắc chắn sẽ nhân cơ hội tiến vào đế quốc Bắc Minh, đến lúc đó cả hai bên đều sẽ chịu thương tổn”.
“Ông thật sự cho rằng ta là trẻ nít sao?”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Rút quân? Nếu như ông có thể rút quân thì cũng sẽ không chạy tới đây uy hiếp!”
“Chém!”
Bang!
Hai vị hoàng đế của hai đế quốc chết tươi tại chỗ.
Vào lúc này, mấy người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm, còn có cả Lục Huyền, Trương Tiểu Phàm, Hứa Thông Thiên đều sững sờ.
Bọn họ biết Tần Ninh đã đi tới đế quốc Vân Lam, cuối cùng vẫn bình an vô sự trở về.
Nhưng họ không ngờ rằng Tần Ninh thực sự đã thiết lập được một mối quan hệ sâu sắc đến thế với đế quốc Vân Lam.
Điều gì đã xảy ra trong thời gian đó?
Tần Ninh sao lại có thể khiến cho hai cường giả cảnh giới Địa Võ đến từ đế quốc Vân Lam - một trong mười đế quốc hàng đầu, phải đích thân đến đây, hơn nữa còn đối với hắn...!một mực cung kính như vậy.
Tuy nói đây không phải là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy loại chuyện này, nhưng mỗi một lần Tần Ninh đều khiến cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên tột độ.
Tần