Đám người đó mặc y phục màu tím, khí tức vô cùng cường đại.
Khi Vân Khánh Tiêu nhìn thấy người dẫn đầu, ông ta liền giật mình: "Thượng quốc Thiên La, La Vĩnh Thịnh!"
Thượng quốc!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều trở nên căng thẳng.
Trên toàn bộ Cửu U đại lục có hàng ngàn đế quốc, nhưng thượng quốc thì chỉ có số lượng chưa tới một trăm.
Mỗi một thượng quốc đều có cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng 1 đến tầng 5 trấn giữ.
"Tiếp tục đi các vị, ta chỉ đi ngang qua thôi".
La Vĩnh Thịnh, với tư cách là nguyên soái của thượng quốc Thiên La, lúc này quét mắt qua mọi người bên dưới, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, như thể lão ta không có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa các đế quốc.
Vô Song Vương vội vàng nói: "La Vương, đế quốc Bắc Minh coi trời bằng vung, nên tiêu diệt càng sớm càng tốt..."
"Vô Song Vương, ngươi nghĩ sao vậy, các ngươi muốn làm gì là chuyện của các ngươi, chỉ là một đế quốc Bắc Minh nhỏ nhoi, thượng quốc Thiên La ta thật sự không có hứng thú".
La Vĩnh Thịnh không quan tâm, nói tiếp: "Các ngươi muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh, hôm nay ta chỉ muốn đi qua đầu cầu của hoàng cung Bắc Minh, tiến vào Huyền Minh đại trận".
La Vĩnh Thịnh vừa dứt lời đã phóng đi, vốn chẳng thèm để ý đến ai.
Thượng quốc đối với đế quốc mà nói, thì chính là một sự tồn tại siêu việt.
Bất kể là đế quốc Bắc Minh, đế quốc Thái Ất, hay thậm chí là đế quốc Vô Song và đế quốc Vân Lam – nhóm mười đế quốc hàng đầu, thì trong mắt của lão ta đều chỉ là đám trẻ ranh đang gây hấn, không có gì đáng để quan tâm.
Mục đích chính của chuyến viếng thăm này không phải là sự tranh chấp giữa các đế quốc, mà là Huyền Minh đại trận bên dưới đế quốc Bắc Minh.
Đó chính là bảo tàng được Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần tốn rất nhiều công sức xây dựng nên.
Cơ hội này, tuyệt đối không thể bỏ qua.
La Vĩnh Thịnh nhìn đám đông bên dưới, rồi đi thẳng về phía đầu cây cầu cầu vồng.
"Đứng lại đó!"
Một giọng nói không nhanh không chậm bỗng cất lên: "Ông lớn mật thật đấy, ai cho phép ông tiến vào từ nơi này?"
Lời nói vừa dứt, trong khoảnh khắc, toàn bộ hiện trường im phăng phắc.
La Vĩnh Thịnh dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Thú vị, thú vị..."
La Vĩnh Thịnh đã không còn vội vàng tiến vào bên trong Huyền Minh đại trận nữa.
Vô Song Vương, Thái Ất Huyên, Đằng Ứng Nguyên nhìn thấy cảnh này mà vui mừng.
Tần Ninh đang tự tìm cái chết.
Giống như một con linh cẩu nhìn thấy sư tử dũng mãnh, không những không chịu thua, mà khi sư tử quá lười để ý đến nó, nó còn cố chấp vồ vài cái.
Đây hoàn toàn là hành động tự tìm cái chết.
Tần Ninh bây giờ cũng đang hành động y như vậy.
La Vĩnh Thịnh nhìn xoáy vào Tần Ninh, cười nhạt nói: "Nhóc con, đừng tưởng rằng ngươi học được mấy loại bí pháp kỳ quái thì có thể hô phong hoán vũ ở đây”.
"Ta không tham gia với các ngươi là vì ta không thèm để ý, ngươi...!đừng tự tìm cái chết".
"Vậy ta cũng hy vọng ông chớ tự tìm đường chết".
Tần Ninh hờ hững nói: "Lối vào Huyền Minh đại trận được chia làm hai, một cổng là của học viện Thiên Thần, một cổng là của hoàng cung Bắc Minh.
Cổng này thuộc về quyền quản lý của hoàng cung Bắc Minh, ông nên đi qua cổng bên kia đi".
La Vĩnh Thịnh bật cười giễu cợt: "Ta đã đến đó rồi, cổng kia đầy rẫy nguy hiểm.
Có hai cổng chính, một cổng sinh, một cổng tử, mà cổng đó chính là cổng tử.
Không phải là ta không thể vào được, nhưng muốn vào từ đó phải trả giá rất nhiều".
"Ta đi cổng này, tỏ ra ôn hòa như thế đã là tốt với các ngươi lắm rồi, ngươi cũng đừng tự mình tìm chết".
"Lời của ta vẫn như vậy, ta không thích nói hai lần, cổng này chỉ có hoàng thất Bắc Minh mới được vào, còn những người khác, cút!"
Tần Ninh vẫn dửng dưng nói.
Tất cả mọi người nghe xong đều sững sờ.
Tần Ninh thật sự muốn...!tìm chết?
Kia là ai chứ? Chính là La Vĩnh Thịnh!
Nguyên soái cao nhất của thượng quốc Thiên La, là đệ đệ ruột của đương