Đối với một món linh khí ngũ phẩm mang theo uy lực của đế vương mà dám lớn lối đánh giá, Tần Ninh cũng không xem lại thân phận của mình đi!
Vô Song Vương cười giễu nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là không coi ai ra gì.
Hôm nay cho dù thế nào thì Vô Song Vương ta cũng nhất định phải đi vào Huyền Minh đại trận từ đầu cầu này”.
“Nếu đế quốc Bắc Minh không còn chiêu bài cuối cùng là Huyền Minh đại trận thì cũng không cần tồn tại nữa!”
“Thời đại bây giờ không phải là thời đại của Minh Uyên đại đế.
Đế quốc Vô Song ta đã nâng cấp lên thượng quốc từ lâu, trở thành cương quốc, truyền thừa hơn vạn năm, là một cổ quốc nổi tiếng!”
“Vậy thì cũng không phải là thời đại của ngươi!”
Lúc này, giọng nói của Tần Ninh đã mang theo một tia lạnh băng.
“Chỉ là hậu nhân của thiên tướng Vô Song nho nhỏ mà dám cưỡi lên đầu hậu nhân của Minh Uyên, ai cho ông cái gan đó?”
Lúc này Tần Ninh quả thực là đang vô cùng tức giận.
3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng.
37 người này, năm đó quả thật đã đi theo Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chinh chiến sát phạt.
37 người này lúc đầu có xuất thân, lai lịch đều là hạng nghèo khổ.
Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thưởng phạt phân minh, chỉ xét về quân công nên 37 người này mới có danh tiếng lừng lẫy như vậy.
Đế quốc Bắc Minh sa sút, đó là do hậu nhân của Minh Uyên không tự biết tranh đấu.
Người bên cạnh có thể nói ra nói vào vài câu, nhưng đế quốc Vô Song thì không thể.
Không chỉ có đế quốc Vô Song, mà vương triều đời sau của cả 37 người này đều không thể mở miệng nói một câu!
Nếu không phải là nhờ tổ tiên của hoàng đế Minh Ung thì nào có cái gì gọi là 3 hoàng 7 vương?
Hoàng thất Bắc Minh sa sút, đế quốc Vô Song không giơ tay ra viện trợ thì thôi, bây giờ còn muốn tiên phong đạp cho một phát.
“Thắng làm vua thua làm giặc, 30 năm hà đông, 30 năm hà tây”, Vô Song Vương cười giễu nói: “Hoàng thất Bắc Minh có 1 đại đế Minh Uyên là đủ rồi.
Bây giờ là thời đại của người khác”.
“Thối quá đấy!”
Tần Ninh sải bước lên trước, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói băng giá: “Không có đại đế Minh Uyên thì thiên tướng Vô Song đến từ đâu, đế quốc Vô Song đến từ đâu?”
“Người khác nhân lúc đế quốc Bắc Minh sa sút, bước lên đạp 1, 2 nhát còn có thể hiểu được, nhưng đế quốc Vô Song ông không giơ tay viện trợ mà bây giờ cũng đi lên đạp cho mấy phát?”
“Nếu lão tổ nhà ông mà biết thì nhất định sẽ nhảy từ trong quan tài ra chặt đầu ông!”
“Láo xược!”
Lời này vừa nói ra khiến Vô Song Vương vô cùng tức giận.
Chỉ là một Tần Ninh mà dám nói như thế với lão ta!
Ở đế quốc Vô Song, ai dám ăn nói với lão ta như thế?
“Hôm nay lão phu sẽ dùng Dược Vương đỉnh đập nát bét cái đầu bé nhỏ của ngươi!”
Vô Song Vương gằn giọng, hai tay nâng đỉnh, xông ra giết tới.
“Thứ bỏ đi, ông thử xem!”
Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên trước, bàn tay vung tà áo, sát khí đằng đằng.
Lúc này, hắn đang vô cùng tức giận.
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, mở!”
Trong lòng gằn lên một tiếng, hai tay Tần Ninh lúc này vung lên, trong chớp mắt từng con rồng lửa bay lên không trung.
Bát Hoang Viêm Long Hộ, lại xuất hiện một lần nữa.
Ba con rồng lửa lúc này đang lao nhanh, thét gào, thân hình dài trăm trượng phi nhanh mà tới.
“Người đế quốc Vô Song ông, không xứng có được Dược Vương đỉnh này”.
Tần Ninh hừ một tiếng, đột nhiên 8 con rồng lửa hóa thành từng dải lửa, xông vào trong Dược Vương đỉnh.
“A…”
Gần như trong chớp mắt, Vô Song Vương kêu la thảm thiết, Dược Vương đỉnh tuột khỏi tay.
Lúc này, hai tay lão ta đỏ rực, như là sắt bị nung đỏ.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, mồ hôi của Vô Song Vương tuôn như mưa, hai tay sưng đỏ nhưng một miếng thịt nướng chín.
“Dược Vương đỉnh, trả cho ta!”
Mà đúng lúc này, trong không trung có