Lão ta là hoàng đế của đế quốc Vô Song, được mệnh danh là 1 trong 10 bá chủ lớn.
Đế quốc Vô Song tổ truyền là thiên tướng Vô Song, năm đó, thiên tướng Vô Song chính là 1 trong những tướng quân xuất sắc dưới trướng đại đế Minh Uyên.
Có tên trong danh sách 18 thiên tướng, là vinh quang tới cỡ nào.
Mà sau đó, trong tổ tịch cũng đã từng ghi lại, đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần từng là sức mạnh đứng trên đỉnh cao đại lục, để lại cho con cháu đời sau tài phú vô hạn.
Những năm nay, có lẽ là những tài phú đó đã bị bại gia hoàng thất Bắc Minh dùng hết rồi.
Nhưng hai đấng tôn quý để lại không chỉ có những thứ tài phú này.
Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ chính là minh chứng tốt nhất.
Còn có những thứ khác hay không thì ai cũng không nói rõ được.
Lúc này, bá chủ Vô Song đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào.
“Bá chủ, chúng ta làm thế nào đây?”
Một cường giả cảnh giới Địa Võ bước lên, cung kính nói.
“Lui!”
Bá chủ Vô Song quả quyết, nói: “Bên kia, tuy là cửa tử, nhưng lần này tới không chỉ là các đế quốc lớn, mà còn có một vài thượng quốc nhận được tin tức mà tới”.
“Nghe nói, thượng quốc Thương Long lần này cũng phái tới không ít cao thủ”.
Thượng quốc Thương Long!
Nghe thấy cái tên này, mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ cũng hít sâu một hơi.
Thượng quốc Thương Long là 1 trong 7 thượng quốc lớn uy danh lừng lẫy.
Tổ thượng chính là Thương Long nguyên soái, là 1 trong 9 soái!
Thời đại Minh Uyên đại đế, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thể gọi là song hùng.
Lúc đó, trên Cửu U đại lục, các tông môn đỉnh cấp cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Mà lúc đó, ngoài 2 nhân vật đỉnh cấp thì còn 3 hoàng, 7 vương, 9 soái và 18 thiên tướng.
Thượng quốc Thương Long chính là do nguyên soái Thương Long lập nên, mấy vạn năm phát triển đến giờ đã trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn.
“Nghe nói trước đây không lâu, phò mã của công chúa Long Nguyệt Nhi mà quốc chủ thượng quốc Thương Long yêu thích nhất đã bị Tần Ninh giết.
Lần này, có lẽ thượng quốc Thương Long sẽ không bỏ qua cho đế quốc Bắc Minh”.
“Tần Ninh này, chỉ sợ là… cửu tử nhất sinh”.
Nghe thấy lời này, bá chủ Vô Song cười khẩy chế giễu.
“7 thượng quốc lớn, cho dù là 10 đế quốc lớn hợp lại thì không mạnh bằng bất kỳ 1 thượng quốc nào.
Tần Ninh này ngông cuồng tới mức độ này, không chỉ bản thân phải chết là còn liên lụy tới đế quốc Bắc Minh cũng lụi tàn”.
“Cách thời đại Minh Uyên đại đế đã mấy vạn năm rồi, kẻ nào còn nhớ tình cảm của Minh Uyên đại đế với đám người 3 hoàng 7 vương chứ? Thế giới này chỉ nhìn thực lực”.
“Bá vương nói chí phải!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Sau đó, tất cả nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ kết hợp, bao bọc cả hoàng cung Bắc Minh kín kẽ không lọt nổi một giọt nước thì đều hiểu rõ, chúng không thể nào xông vào một lần nữa.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm cách nào tiến vào Huyền Minh đại trận mới được.
Đó là bí mật lớn nhất mà Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần, hai nhân vật phong vân năm đó để lại.
Trong đó, có lẽ không chỉ là thiên tài địa bảo, mà còn là tài nguyên đếm không hết, dùng không cạn.
Một khi nắm giữ được nó, có lẽ sẽ khiến quốc gia của mình nâng thêm một đẳng cấp.
Lúc này, tất cả mọi người đều đầy tham vọng.
Cùng lúc này, trong đầu cầu cầu vồng, đám người Vân Khánh Tiêu, Minh Ung đang nhẫn nại chờ đợi.
Không lâu sau, bóng dáng Tần Ninh mới xuất hiện.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Mọi người nhìn Tần Ninh, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
“Đi thôi!”
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Bá chủ Vô Song muốn đi vào từ bên này, đúng là thằng ngu mơ ngủ!”
Mấy người đều thở phào.
Tần Ninh nhìn cây cầu hướng lên trời cao, lúc này không khỏi thở dài.
“Qua bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại tới vùng đất này, đáng tiếc… vật còn người mất…”
Tần Ninh lẩm bẩm tự nói một mình.
“Không biết hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, bây giờ