Vù…
Tiếng vù vù vang lên vào lúc này, dưới chân Tần Ninh đột nhiên hiện lên ánh sáng, ngưng tụ thành một chùm tia sáng, bao phủ cả người của hắn.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nín thở, nhìn thấy cảnh này, cả hai người đều hoang mang mơ hồ.
Nhưng lúc ấy, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của hắn lại xuất hiện ở trong một sơn cốc non xanh nước biếc.
Bước vào trong sơn cốc, từng đường từng tia khí tức mạnh mẽ hiện lên vào lúc này.
Trong sơn cốc, mấy chục bóng người đang đánh nhau.
Trong mấy chục người đó, phần lớn là những thanh niên trẻ tuổi, thậm chí có một vài người trông khá non nớt.
“Sư tổ!”
“Sư tổ trở về rồi!”
Đột nhiên, trong đám người vang lên một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ.
Mấy chục người lần lượt dừng lại, khi nhìn thấy Tần Ninh, họ vội vàng chạy băng băng tới, đồng loạt quỳ xuống – phình phịch phình phịch.
“Bái kiến sư tổ!”
“Bái kiến sư tổ!”
Hàng chục người đó đều tỏ ra cung kính trên mặt xen lẫn nét mừng rỡ.
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay, nhìn mấy chục người thế này, trong lòng cũng nổi lên một cơn sóng lớn.
“Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch, sư tôn của các con đâu?”
“Sư tôn đang bế quan tu luyện ạ, con sẽ đi gọi ngay!”, Minh Uyên mặc áo xanh, mày như kiếm, mặt mày chính trực, lúc này lại đang cười tươi như hoa, vội vàng đứng dậy.
“Không cần đâu, các con dẫn ta đi!”
“Vâng!”
Hai người lúc này đứng dậy, dẫn Tần Ninh tiến vào trong sơn cốc.
Những người còn lại lần lượt đứng lên, lúc này, tất cả đều vui mừng không ngớt.
“Sư tổ lại trở về rồi!”
“Phải đó, từng sợi thần thức của chúng ta ngưng tụ ở đây, đã đợi khoảng bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“Hơn chín vạn năm rồi chứ?”
“Thật không ngờ, những gì sư tôn nói năm đó đều là thật, sư tổ thực sự sẽ quay trở lại!”
Mọi người lúc này đều vui mừng không ngớt.
Nhưng khi Tần Ninh rời khỏi, mấy chục bóng người kia, lại lần lượt tiêu tán.
Lúc này, Tần Ninh quay đầu lại nhìn vị trí mấy chục bóng người kia biến mất, hắn không nhịn được lặng lẽ thở dài.
“Sư tổ, người đã mấy vạn năm không xuất hiện rồi!”.
Minh Uyên lúc này hưng phấn nói: “Có thể gặp lại người một lần nữa, mấy năm chờ đợi này của Uyên Nhi đều xứng đáng!”
“Sư tổ, mấy năm nay người đã đi đâu vậy? Chẳng lẽ đúng như lời sư tôn nói, chẳng lẽ là độ luân hồi chuyển kiếp?”
Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên không nhịn được huyên thuyên thay phiên nhau nói.
“Khoan hẵng nói đến ta, hai người các con hiện giờ như nào rồi, sư tôn của các con thì sao?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, hai người liền giật mình.
Minh Uyên cười haha nói: “Chúng ta rất tốt, lần này sư tổ trở về, gặp lại chúng đồ tôn, nhất định là sẽ rất kinh ngạc đấy!”
Thiên Thanh Thạch do dự một lúc rồi gật đầu.
“Với ta mà các con vẫn còn muốn giấu diếm sao? Nói!”, Tần Ninh lại nói: “Nơi này là không gian ảo, năm đó ta cùng sư tôn của các con, bỏ ra bảy ngàn năm tuổi thọ để kiến tạo ra nơi này, để cho đám tiểu tử thối các con có thể giữ lại một giọt tinh huyết của từng người, biến hóa thành cảnh tượng ở trong Uyên Cốc năm đó, chính là vì muốn đề phòng các con xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Các con tưởng rằng thực lực hiện giờ của ta thấp nên không nhìn ra được sao? Bọn họ đều đã tọa hoá* hết, duy chỉ có hai người các con là vẫn còn sống.”
*Tọa hóa: từ trong đạo Phật, chỉ Hòa thượng ngồi chết
“Nhưng tinh huyết của Minh Uyên biến hóa thành hình lại sắp tán loạn rồi!”, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thiên phú của hai người cao hơn nhiều so với đám sư huynh đệ, qua chín vạn năm có thể sẽ là đại nạn của họ, tiêu tan ở giữa đất trời, nhưng hai người các con lẽ ra phải đạt đến cảnh giới cao thâm hơn, chín vạn năm không phải là đại nạn đối với hai con!”
“Nói đi!”
Vẻ mặt Tần Ninh lúc này lãnh đạm nói.
Nơi này là một không gian nhỏ do hắn kiến tạo nên, tất cả được sắp xếp theo cảnh tượng của Uyên Cốc ngày trước.
Đám đồ tôn đó xuất hiện chẳng qua là nhờ một giọt tinh huyết hóa thành.
Bọn họ tiêu tan, đại biểu cho việc cuộc đời võ đạo của bọn họ đã đi đến hồi kết.
Nhưng