“Hà tất gì Lan huynh phải so đo với chúng?”
Lúc này Thạch Anh Bố cười ha ha nói: “Chúng ta làm cầu đến giữa dòng sông, nhìn xem chúng bị linh thú trong sông nuốt chửng thế nào”.
“Đến lúc đó hai cô gái đó sẽ sợ hãi, không phải ngoan ngoãn xin chúng ta thả dây xuống kéo lên sao?”
“Ừ!”
Lan Phi Vũ gật đầu, không nói gì.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm cầu đi!”
Mấy linh đan sư lập tức đi làm, cây cầu được xây bằng không linh ngọc cứ thế dài ra, không lâu sau đã đến giữa dòng sông.
Lúc này, bên dưới, Tần Ninh dẫn theo mấy chục người nhảy vào dòng sông.
Sức nước rất lớn khiến mọi người nhốn nháo.
“Bảo vệ Tần công tử”.
Minh Ung lập tức nói, sau đó có vài người đến gần Tần Ninh.
“Vân Khánh Tiêu, đưa sáo Linh Diên cho ta”.
Lúc này, Tần Ninh bám vào một tảng đá ngầm bên bờ sông, giữ thăng bằng cơ thể mình sau đó nói.
Vân Khinh Tiêu không nói nhiều, lập tức đến gần Tần Ninh rồi đưa sáo Linh Diên cho hắn.
“Hai tên ngốc này tưởng chỉ có chúng mới có thể xây cầu được à?”
Tần Ninh khẽ cười, tay nắm chặt lấy ống sáo.
Tiếng sáo vang lên lúc trầm lúc bổng.
Theo tiếng sáo vang lên, mặt nước vốn dĩ chảy khá mạnh thì dần dần từng mạch nước trào lên.
“Đó là…”
“Linh thú cá mập ngọc răng nhọn cấp bốn!”
“Đúng là cá mập ngọc răng nhọn, hơn nữa không chỉ có một…”
Mọi người đều hoảng sợ.
Cá mập ngọc răng nhọn dài mười mấy mét, mỗi một đường vân trên người đều vô cùng đẹp mắt.
Miệng chúng khép lại cho người khác cảm giác muốn đến gần giống cá heo, nhưng nếu ai bị vẻ bề ngoài hiền lành của nó đánh lừa thì chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.
Loại cá mập này có vẻ ngoài rất đẹp nhưng thật ra lại là sát thủ giết chóc không ghê tay.
Chỉ cần ngửi thấy mùi máu là nó có thể tấn công một cách dữ dội.
“Mọi người cẩn thận, đừng để vị cá mập cắn bị thương, nếu không sẽ có nhiều cá mập xuất hiện hơn thôi”.
Nghe thế, mọi người đều nín thở.
“Ha ha… một lũ ngu ngốc…”
Lúc này, Lan Phi Vũ và Thạch Anh Bố đứng trên sông bật cười thành tiếng.
“Thạch Anh Bố, ngươi thấy rồi chứ?”
Lan Vũ Phi cười cong cả người nói: “Đám ngu ngốc này tự đi tìm chết với tên đó, đúng là chết không có chỗ chôn thân”.
“Lan huynh đừng quên hai cô gái đó cũng ở bên dưới”.
Thạch Anh Bố liếm môi, nhếch môi cười.
Lan Phi Vũ bật cười: “Yên tâm đi, tất nhiên là ta không quên rồi”.
“Các cô gái, các cô đã bị cá mập bao vây rồi, nếu không muốn chết thì lấy lòng ta đi!”
Lan Phi Vũ nói với bên dưới: “Tên này tự giữ mạng còn khó nữa là, các cô vẫn nên đi theo ta đi, ta chắc chắn các cô muốn gì có đó!”
“Ồn quá!”
Tần Ninh nhìn lên trên thờ ơ nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại”.
Nghe thế, Lan Phi Vũ nổi giận.
Trong mắt hắn ta, Tần Ninh chẳng khác nào vào hang cọp rồi khó mà giữ được mạng mình, giờ lại còn dám quát lớn gọi nhỏ với hắn ta.
“Này, ngươi mà nói thêm một câu nữa, có tin ta sẽ cho ngươi chầu trời không?”
Lan Vũ Phi nhếch môi cười.
Ngay sau đó, tay hắn ta xuất hiện một con dao găm, rồi kéo một người bên cạnh cắt lên bàn tay người đó.
Máu nhỏ từng giọt xuống dưới.
“Hắn muốn dùng máu đến khiến mấy con cá mập ngọc răng nhọn này nổi giận, kéo đến ăn thịt chúng ta, chết tiệt!”, Minh Ung trầm giọng nói.
“Mọi người bảo vệ Tần công tử! Tần công tử mà có mệnh hệ gì, ta lột da các ngươi”.
“Không cần!”
Lúc này Tần Ninh lại vung tay, sắc mặt lạnh như băng.
“Lan Phi Vũ phải không? Tự đưa mình vào chỗ chết, ta đây cũng không khách sáo”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng sáo Linh Diên lên.
Tiếng sáo du dương lại vang lên.
Mấy con cá mập ngọc đó có đến cả hàng trăm con, chúng ngửi được mùi máu nên điên cuồng lao đến tranh nhau.
Nhưng tiếng sáo của Tần Ninh vang lên, mấy con