Linh khí loại này còn được gọi là linh khí đế, linh khí tướng.
Vì bên trong nó vốn đã chứa rất nhiều hơi thở mạnh mẽ.
Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong năm đó là những nhân vật tương đương với những lão cổ hủ của bốn đại tông môn hiện giờ.
Sư tôn của Minh Uyên đại đế là tôn giả Thanh Vân, sư tổ là Cửu U Đại Đế, lại càng là những nhân vật chí tôn vô thượng, vượt qua cả bốn đại tông môn hiện giờ.
Linh khí mà hai người bọn họ sử dụng lại càng chứa đựng sự uy võ của đế vương, của tôn giả.
Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên chính là linh khí mà tôn giả Thanh Vân dùng khi còn ở cảnh giới Địa Võ.
Cung và tên này kết hợp lại tạo nên uy lực bá đạo, mà còn mang cả tôn uy của tôn giả Thanh Vân lưu lại.
Tôn giả Thanh Vân là sư tôn của Minh Uyên đại đế, còn đáng sợ hơn cả Minh Uyên đại đế.
Ba hoàng bảy vương gì đó, chẳng là cái thá gì.
Linh khí ông ấy từng sử dụng có mang theo tôn vị, sức mạnh bá đạo.
Dù là võ giả cảnh giới Linh Hải bắn tên thì cũng sẽ là chiêu lấy mạng.
“Sao? Sợ rồi à?” Nhìn Nam Trạch Thiên đứng im bất động, Tần Ninh bật cười.
“Sợ ngươi? Ta còn lâu mới sợ!”
“Nếu không sợ thì giết ta đi!”
Tần Ninh lại cười nói.
“Nam huynh!”, Tiễn Phong nói: “Thằng nhãi này đang ra oai thôi, cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đã thất truyền từ lâu rồi, đã có ai tận mắt nhìn thấy đâu? Chẳng qua hắn đang cố tình nói vậy thôi”.
Nghe vậy, ánh mắt Nam Trạch Thiên sáng lên.
“Nam Nguyên, lên đi!”
Nam Trạch Thiên hừ nói: “Chém chết hắn, lột da con nhóc kia ra.
Viêm Lăng châu và thú hạch của vương giao sẽ có một cái thuộc về ngươi”.
“Dạ, bệ hạ”.
Nghe vậy, một vị tướng sĩ lại bước ra.
Tần Ninh nhìn họ, cười dài: “Bệ hạ nhà ngươi sợ chết nên bảo ngươi đến làm hòn đá thế chân, thế mà ngươi cũng làm”.
“Bớt nói đi, nhãi con, vương ta hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi!”
“Thế à?”
Tần Ninh không muốn nói nhiều, giương cung tên lên.
Vút..
Một mũi tên bay thẳng đi.
Tốc độ cực nhanh, khiến không khí cũng phải sinh ra những âm thanh tanh tách.
Phập...!
Giây phút ấy, cơ thể của cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín trong nháy mắt bị bắn nát, máu tươi hòa thành làn khói máu, chậm rãi tỏa ra.
Tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu.
Chết!
Trên bãi cỏ, tất cả những người đang đứng đều không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy tí tách không ngừng vang lên.
Nam Trạch Thiên lúc này run rẩy cả người, không nói nên lời.
Chết rồi, chết thật rồi!
Một tên nổ đầu!
Không lẽ thật sự là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên sao?
Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong đứng yên tại chỗ, không dám làm gì.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên là vũ khí tôn giả Thanh Vân từng dùng năm đó, nếu là hàng thật thì cho mười bọn họ cũng không đủ đỡ!
Lúc này, tất cả đều ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Tần Ninh nhìn đám người, thản nhiên nói: “Giờ thì tin chưa?”
Một tiếng “vụt” vang lên, tên Chấn Thiên bay về trong tay Tần Ninh.
Nhưng lúc này không ai dám lơ là nữa.
Cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên quá mạnh.
Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng chín bị bắn nổ, còn ai dám làm trái?
“Kể cả là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên đi nữa thì đế ta không tin ngươi có thể bắn liên tục?”, Tiễn Phong lập tức nói: “Cung tên này là linh khí ngũ phẩm, có tôn uy của tôn giả Thanh Vân, ngươi có thể thi triển được hoàn mỹ chắc?”
“Không tin ông ra đây thử xem ta bắn được mấy mũi!” Nghe vậy, sắc mặt Tiễn Phong cũng trở nên khó coi.
Không sai, cho dù Tần Ninh chỉ thi triển được một mũi tên đi nữa thì đó cũng lấy được một mạng người.
Ai dám làm trái?
Soạt soạt soạt...!
Những âm thanh xé không gian vang lên, từ phía xa, hai đội nhân