Vào lúc này, đám đông gần ba trăm người đã xuất hiện ở bốn phía.
Đội ngũ của hai thượng quốc lớn kia toàn là cường giả cảnh giới Linh Phách, cảnh tượng này khiến cho Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi nửa câu cũng không dám nói, lẹ làng lui qua một bên, muốn đi lại không dám đi.
“Thiên Động Tiên!”
Dương Thiên Thủ nhìn Thiên Động Tiên, nhàn nhạt nói: “Thân là cựu viện trưởng học viện Thiên Thần của đế quốc Bắc Minh, vậy mà ngươi làm việc không biết phân nặng nhẹ hay sao?”
Dương Thiên Thủ nhận ra Thiên Động Tiên ngay từ đầu, nên liền tin rằng việc Tần Ninh dám cuồng vọng như vậy là do ý của Thiên Động Tiên.
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Lão phu bây giờ không phải là cựu viện trưởng của học viện Thiên Thần, mà chỉ là người đánh xe dưới trướng của công tử”.
Người đánh xe?
Cảnh giới Địa Võ tầng 3, làm người đánh xe cho một tên nhãi nhép cảnh giới Linh Luân tầng 5?
Có quỷ mới tin! “Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”, Dương Thiên Thủ hừ lạnh nói.
“Tin hay không thì tùy”.
Thiên Động Tiên cũng lười nói nhiều, chắp hai tay đằng trước, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Tuy rằng ông ta cũng biết Tần Ninh hết lần này đến lần khác đều có ẩn giấu rất nhiều lá bài tẩy trong tay.
Nhưng sự việc lần này thực sự rất nguy hiểm.
Dương Thiên Thủ chính là quốc chủ của thượng quốc Linh Ương, một trong bảy thượng quốc lớn, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 7.
Mộc Thanh Phong, quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp, cũng là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4.
Cộng với hàng chục cường giả cảnh giới Địa Võ đang đứng xung quanh hai người bọn họ, cho dù Thiên Động Tiên có cầm kiếm máu Sinh Tử thì cũng không thể đảm bảo cho sự an toàn của Tần Ninh.
Lần này không giống như những lần trước, đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là hai thượng quốc lớn.
Hơn nữa, hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng không có ở đây.
Chỉ một mình ông ta, quả thực khó có thể bảo đảm Tần Ninh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng hai vị quốc chủ kia chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.
Lúc này, tình hình diễn ra khá căng thẳng.
Hai vị quốc chủ của hai thượng quốc lớn đích thân ra mặt, Tần Ninh muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
! Mộc Thanh Phong nhìn Tần Ninh, lãnh đạm nói: “Dám giết con ta, ngươi chuẩn bị chết đi là vừa”.
“Tuy nhiên, trước khi chết, mau nói cho ta biết cách tiến vào khe Nam Thiên, vậy thì ta còn có thể cho ngươi được chết nhẹ nhàng, nếu không thì những kẻ bên cạnh ngươi, ngay cả đế quốc Bắc Minh, cũng đều sẽ bị tiêu diệt hết”.
“Ngu xuẩn!”
Tiếng mắng vang lên giữa không gian yên ắng.
Tần Ninh tiến lên, nhìn về phía Mộc Thanh Phong, chế nhạo nói: “Ta đã dám giết người, đương nhiên là ta không sợ chết, hơn nữa, cỡ như ông mà muốn giết chết ta sao?”
Trong mắt Tần Ninh tràn đầy khinh thường.
“Chỉ mới đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 4, có gì mà huênh hoang?”
Nghe vậy, Mộc Thanh Phong tức muốn nổ phổi, những người còn lại đều ngẩn người, nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
Cảnh giới Địa Võ tầng 4 mà tầm thường hay sao?
Cảnh giới Địa Võ chính là một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất ngoài bốn tông môn lớn trên Cửu U đại lục.
Hơn nữa, Mộc Thanh Phong còn là quốc chủ của thượng quốc Mộc Diệp.
“Hôm nay hoàng đế ta sẽ giết ngươi”.
Mộc Thanh Phong giận không kềm được, đằng đằng sát khí.
“Mộc huynh, chờ đã”.
Một giọng nói chậm rãi vang lên từ xa.
Đột nhiên, có thêm hàng trăm bóng người lại đang phi nước đại về phía này.
Trên y phục của hàng trăm người đó đều có một chữ “La”.
Là người của thượng quốc Thiên La.
Tại sao người của thượng quốc Thiên La lại đến đây?
“La Thông Thiên, ngươi đến đây làm gì?”
Mộc Thanh Phong không khỏi cau mày khi nhìn thấy người của thượng quốc Thiên La.
Thượng quốc Thiên La, quốc lực có thể so sánh với thượng quốc Mộc Diệp, cũng vô cùng kinh người.
Chỉ là hai thượng quốc này trước giờ không có quan hệ tốt với nhau.
“Ha ha, Mộc huynh muốn giết chết tên nhóc này, vừa hay ta cũng muốn giết chết hắn”.
La Thông Thiên mặc áo gấm, tóc dài buộc cao, vóc người trung bình, khuôn mặt khá vuông vức, lúc này, ông ta đang đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi cũng muốn?”
Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong không biết tại sao.
La Thông Thiên nhìn Tần Ninh, nụ cười càng