"Ta?"
Tần Ninh cười nói: "Ta thì có thể có âm mưu gì?"
Nhưng Tần Ninh càng tỏ ra thờ ơ, càng cười ẩn ý, thì Mộc Thanh Phong lại càng không dám hành động hấp tấp.
Dương Thiên Thủ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng nơi này vẫn là khe Nam Thiên để cho ngươi gọi lên đám cổ thụ và dây leo đó hay sao?"
"Vậy thì ông cứ thử xem!"
Tần Ninh xoa xoa mấy đầu ngón tay, ngay lập tức, cả Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong đều căng thẳng.
Khi những người còn lại nhìn thấy cảnh này, họ lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Tần Ninh cùng ba vị quốc chủ thượng quốc lớn kia rốt cuộc có khúc mắc gì với nhau, ba vị quốc chủ dường như lại rất e dè Tần Ninh? "Nhóc con, ngươi là người từ đâu đến?"
Hoa Thiên Hùng, quốc chủ thượng quốc Thiên Hoa, nhìn về phía Tần Ninh lạnh lùng nói: "Ở đây chỉ có thượng quốc mới có quyền lên tiếng.
Ngươi đến từ nơi nào?"
"Ta hả? Đế quốc Bắc Minh!"
Đế quốc Bắc Minh!
Nghe đến đây, đám đông không nhịn được mà bật cười.
Họ vốn tưởng rằng tên nhóc Tần Ninh có dáng dấp cao ngạo này xuất thân từ một gia tộc lớn ở một thượng quốc nào đó, nhưng không ngờ hắn lại là người của đế quốc Bắc Minh.
Phong Lão Quái, quốc chủ thượng quốc Phong Hành, chế giễu nói: "Ha ha, đế quốc Bắc Minh, bây giờ còn đáng gọi là đế quốc sao?"
"Đúng vậy, ngươi chẳng có tư cách gì để đứng đây phách lối cả".
Thanh Cư Nguyên, quốc chủ thượng quốc Thanh Hải, lúc này cũng không khỏi nhếch mép nói.
"Ở đây không có việc của ngươi, ngươi tới từ xó xỉnh nào thì mau biến về đó cho khuất mắt đi!"
Thanh Cư Nguyên khoát tay nói: "Ngươi không thấy hai tên phế vật Minh Ung và Thiên Ám của đế quốc Bắc Minh đều đang chui rúc bên trong đài Đăng Thiên, không dám ra đây hay sao?"
Nghe những lời nói của ba người kia, cả Minh Ung và Thiên Ám đều vô cùng tức giận.
Nhưng họ cũng không có cách.
! Tuy rằng hai người đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng 1, trong khoảng thời gian bọn họ tu luyện ở đây, tu vi cũng đã tăng lên không ít.
Tuy nhiên, Hoa Thiên Hùng, Phong Lão Quái và Thanh Cư Nguyên đều là những quốc chủ thượng quốc, đều có cảnh giới Địa Võ tầng 2 trở lên.
So với bọn họ thì hai người vẫn còn kém xa.
"Sao? Không muốn cút?"
Hoa Thiên Hùng hừ một tiếng, nói: "Nếu không muốn cút, vậy là ngươi muốn chết ở đây chứ gì?"
Hoa Thiên Hùng đằng đằng sát khí bước lên.
Ba thượng quốc lớn của bọn họ, so với thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long vẫn còn kém hơn không ít.
Mười vị trí lên đài, có sáu vị trí đã thuộc về hai thượng quốc đỉnh cao, nếu bọn họ muốn có được những vị trí khác, chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.
Hơn nữa, dù trả giá đắt cũng chưa chắc có thể có được.
Nhưng bây giờ, có một tên nhãi nhép tự đến tìm chết, nếu bọn họ ra tay, thì có lẽ khi thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long nhìn thấy, sẽ tăng thêm rất nhiều thiện cảm với bọn họ.
Như vậy, cách tốt nhất là phải đối phó với Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn mấy người này, chỉ mỉm cười hờ hững.
“Ba người các ông đúng là mấy lão già mù!”, Tần Ninh cười nói: “Không thấy ngay cả Dương Thiên Thủ, La Thông Thiên và Mộc Thanh Phong cũng không dám trực tiếp tấn công ta à?”
"Thật ngu xuẩn khi các người muốn giành được ấn tượng tốt từ ba người bọn họ".
Tần Ninh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đều ồ lên.
Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?
Dám nói chuyện láo lếu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Đứng trước mặt hắn là ba vị quốc chủ thượng quốc, đều là cường giả cảnh giới Địa Võ.
"Tên nhóc khốn kiếp, ta thấy ngươi đúng là không sợ chết!"
Hoa Thiên Hùng vô cùng tức giận, bước lên trước, khí tức toàn thân hướng về phía Tần Ninh trấn áp.
"Ai dám láo xược ở đây!"
Một tiếng quát khác đột nhiên vang lên.
Một bóng người bước ra đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
Bóng dáng cao lớn của Thương Nhất Tiếu đang đứng trước mặt Tần Ninh, hừ một tiếng nói: “Kẻ nào dám gây hấn với Tần công tử tức là muốn làm kẻ thù của Thương Nhất Tiếu ta, là kẻ thù của đế quốc Thương Nghiễm!”
Thương Nhất Tiếu!
Bá chủ đế quốc Thương Nghiễm.
Mặc dù đế quốc Thương Nghiễm chỉ là một đế quốc, nhưng nó chính là đế quốc đứng đầu trong hàng ngũ các đế quốc.
Bản thân đế quốc Thương Nghiễm được nguyên soái Thương Hư truyền thừa xuống, Thương Nhất Tiếu tuy